Bên ngoài trời đã sáng, Đồng Gia Minh đang nấu cơm.
Cô thơm Miên Miên đang ngủ ngon lành một cái, rồi xoay người ngồi dậy.
Cô vừa đánh răng xong, Hoàng Hương Lan đã tới cửa.
Nhìn thấy Hoàng Hương Lan, hai mắt Đồng Tuyết Lục lập tức sáng ngời.
Bên phía Tô Tú Anh mãi vẫn chưa có tin tức, cô còn tưởng rằng đối phương không muốn cử báo.
Nếu đối phương lựa chọn lùi bước, cô cũng không dự định tiếp tục khuyên bảo nữa, có những người thật sự là bùn nhão không thể trát nổi tường.
Hai ngày qua cô đang suy nghĩ xem nên đổi công việc nào cho mình mới tốt, không ngờ Hoàng Hương Lan đã tới rồi.
Cô giả vờ không hiểu, kỳ quái hỏi: “Hương Lan, cô tới tìm tôi sớm như vậy, có phải có chuyện gì hay không?”
Người trong khu tập thể nhìn thấy Hoàng Hương Lan đến, đều mang vẻ mặt tò mò.
Bởi vì sốt ruột đi quá nhanh, khiến hai má Hoàng Hương Lan đỏ bừng lên: “Đồng chí Đồng, tôi có vài việc muốn nói riêng với cô.”
“Có liên quan đến chị họ tôi.”
Nói xong, đột nhiên cô ấy lại hạ giọng bổ sung một câu.
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ tay cô ấy, nháy mắt ra hiệu mình đã hiểu, sau đó cô quay đầu lại đưa Đồng Miên Miên cho bác Thái, còn mình thì xách túi lên đi ra ngoài với Hoàng Hương Lan.
Ra khỏi khu tập thể, Hoàng Hương Lan mới nói ra mọi chuyện: “Đồng chí Đồng, chị họ tôi đã đưa ra quyết định rồi, chị ấy muốn cử báo gã súc sinh kia và mẹ chồng chị ấy.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao đột nhiên đồng chí Tô lại thay đổi ý định thế? Trước đó tôi thấy chị ấy vẫn luôn do dự.”
Hoàng Hương Lan thở dài nói: “Ngày hôm đó sau khi cô tới tiệm cơm nói chuyện với tôi, tôi vội vàng bớt chút thời gian đi gặp chị họ mình, muốn nói đề nghị của cô cho chị ấy biết, ai ngờ đến nơi lại trông thấy chị ấy mặt mũi bầm dập đang nằm trên giường, không dậy nổi.”
Đồng Tuyết Lục nhăn mày lại: “Gã súc sinh kia lại đánh chị ấy?”
Hoàng Hương Lan gật đầu, hốc mắt hơi đỏ: “Chị họ tôi nói sau khi chia tay cô về nhà, ban đêm lại bị anh ta đánh cho một trận, eo bị đá trúng, vừa cử động là đau đớn, nhưng mà lần này chị ấy hạ quyết tâm không phải vì chuyện ấy, mà vì tên súc sinh kia đánh Tiểu Thu.”
Vốn dĩ Tô Tú Anh có thể nhẫn nhịn như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất chính là không muốn phải xa con gái mình, tuy rằng Hà Bảo Căn không thích đứa con gái Tiểu Thu này, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ ra tay đánh con bé.
Nhưng lần này, khi anh ta ra tay đánh Tô Tú Anh, Tiểu Thu chạy đến bảo vệ mẹ mình, Hà Bảo Căn bảo cô bé cút đi, Tiểu Thu không đi, sau đó anh ta tức lên ngay cả Tiểu Thu cũng đánh.
“Tên súc sinh kia, anh ta đúng là heo chó không bằng! Tiểu Thu chính là con gái ruột của anh ta, sao anh ta có thể ra tay được?”
Nói đến chỗ kích động Hoàng Hương Lan không nhịn được ôm mặt khóc hu hu.
Tay Đồng Tuyết Lục nắm chặt thành nắm đấm, hít sâu một hơi hỏi: “Tiểu Thu hiện giờ thế nào rồi? Con bé không sao chứ?”
Hoàng Hương Lan lau nước mắt, nói: “Bị đánh gãy hai cái răng, bác sĩ nói thiếu chút nữa đôi mắt cũng bị thương, nếu như vậy, rất có thể sau này sẽ bị mù.”
Chính vì nguyên nhân này, khiến Tô Tú Anh nghĩ mà sợ, cuối cùng mới hạ quyết tâm được.
Cũng may cuối cùng không mềm yếu nữa.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi: “Nếu chị họ cô đi cử báo, hàng xóm có chịu làm chứng cho chị ấy không?”
“Chắc là không chịu đâu.”
Hoàng Hương Lan có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Đối với câu trả lời này, Đồng Tuyết Lục cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thời buổi này mọi người đều khuyên hòa giải không khuyên ly hôn, phá mười tòa miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân, cho nên trông thấy vợ chồng cãi nhau không hợp, mọi người đều khuyên người phụ nữ nên nhịn.
Điều khiến người ta ghê tởm hơn chính là, một khi Tô Tú Anh thật sự cử báo chồng và mẹ chồng bình, hàng xóm không chỉ không làm chứng, ngược lại còn có khả năng sẽ chỉ trích Tô Tú Anh ác độc, không có lương tâm.”
“Lần trước tên súc sinh kia đánh chị họ cô là khi nào? Trên người còn miệng vết thương không?”
Hoàng Hương Lan nghĩ một lát rồi nói: “Miệng vết thương trên trán đã lành rồi, chắc là trên người vẫn còn vài vết bầm tím.”
Nghe thấy thế Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại: “Với những vết thương ấy chỉ sợ không đủ để báo công an.”
Chuyện này đã qua rất nhiều ngày rồi, miệng vết thương cũng đã lành lại, Tô Tú Anh còn nói với người ngoài là mình không cẩn thận bị ngã nữa, cho nên dù bây giờ chị ta có đến đồn công an, chỉ sợ cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Trừ khi...
Cô còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, Hoàng Hương Lan đã đỏ mắt nói: “Chuyện này chị họ tôi cũng nghĩ đến rồi, chị ấy nói muốn nhờ cô qua đó làm nhân chứng, đến lúc đó chị ấy sẽ cố ý chọc giận tên súc sinh kia, để cả hai người, chồng và mẹ chồng cùng nhau đánh chị ấy.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Biện pháp này đúng là có thể một lưới bắt hết hai kẻ xấu xa, nhưng mà có chút quá bi tráng.
Hoàng Hương Lan thấy Đồng Tuyết Lục không nói lời nào, sợ cô không đồng ý, vội vàng nói thêm: “Đồng chí Đồng, tôi biết việc này không nên làm phiền cô, nhưng chị họ tôi, chị ấy thật sự cùng đường rồi, cầu xin cô, cầu xin cô giúp chị ấy lần này đi!”
Bọn họ là người thân không thể làm nhân chứng, hơn nữa tên súc sinh kia còn có người thân làm ở đồn công an, bọn họ không quyền không thế, căn bản không đấu lại được anh ta!
Đồng Tuyết Lục: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi không biết chuyện thì thôi, bây giờ tôi đã biết rồi, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Hoàng Hương Lan mang vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, tôi thay chị họ mình cảm ơn cô!”
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Chúng ta là chị em cùng giai cấp công nhân, giúp đỡ nhau là việc nên làm. Tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay tôi sẽ qua đó một chuyến, chúng ta phân công nhau hành sự, cô gọi điện thông báo cho chị họ mình, tôi đến nhà xưởng xin nghỉ.”
Hoàng Hương Lan trả lời một tiếng, sau đó quay đầu định chạy đi.
Đột nhiên Đồng Tuyết Lục lại gọi cô lại: “Đúng rồi, tiệm cơm quốc doanh chỗ cô làm có máu heo hay máu gà không?”
Hoàng Hương Lan gật đầu: “Có, hôm nay tiệm cơm có mua gà sống, lát nữa đầu bếp sẽ giết gà.”
“Vậy tôi đi cùng với cô, sau đó mượn chút máu gà.”
Hoàng Hương Lan: “...”
**
Khi Ôn Như Quy quay lại trung tâm nghiên cứu khoa học từ căn cứ thực nghiệm, thì có đồng nghiệp nói với anh, ông nội anh, và một người khác tên là Phác Kiến Nghĩa từng gọi điện thoại đến.
Sau khi cảm ơn đối phương, anh đến văn phòng gọi điện thoại cho ông nội mình trước.
Lúc này ông Ôn đang ra ngoài chơi cờ với chiến hữu của mình, nghe thấy chú Tông hô một tiếng “Như Quy”, lập tức xoay người cướp lấy điện thoại: “Thằng nhóc thối này, cháu còn nhớ ngày mai là ngày gì không?”
Ôn Như Quy: “Là sinh nhật ông nội, hôm nay cháu sẽ về nhà.”
“Vậy còn được!” Bộ râu của ông Ôn rung lên: “Nhưng mà nếu cháu có thể mang “Cỏ non” về nhà, cùng nhau chúc thọ ông, thì ông nội cháu sẽ càng vui hơn!”
Ôn Như Quy: “...”
Sau khi cúp điện thoại của ông nội, vốn dĩ anh định gọi cho Phác Kiến Nghĩa, nhưng nghĩ lại, trên đường về nhà vừa lúc đi ngang qua đồn công an, khi ấy trực tiếp vào tìm người thì tốt hơn.