Chương 77: Ly trà xanh thứ bảy mươi bảy

Nói xong cô xoay người rời khỏi chỗ này, đi được một đoạn đường, đột nhiên cô quay đầu nhìn lại.

Phác Kiến Nghĩa vẫn đứng yên tại chỗ, dáng vẻ ngốc nghếch như chim cánh cụt, khiến cô không nhịn được bật cười.

Tuy rằng nhìn qua có vẻ như đối phương không được thông minh cho lắm, nhưng mà may có anh ta, cô mới biết được chuyện Ôn Như Quy đã giúp đỡ sau lưng mình.

Chỉ là, vì sao Ôn Như Quy lại giúp cô?

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Đồng Tuyết Lục vẫn không thể nghĩ ra được lý do như cũ, nhưng mà ân tình này cô nhớ kỹ.

Sau này nhất định phải tìm một cơ hội báo đáp.

Đợi đến khi bóng dáng Đồng Tuyết Lục biến mất hoàn toàn khỏi sân ga, Phác Kiến Nghĩa mới lấy lại tinh thần.

Anh ta mang vẻ mặt chán nản trở lại đồn công an, sau khi ngẫm nghĩ một lát, lại quyết định nhấc điện thoại lên gọi cho Ôn Như Quy.

Nhưng người ở căn cứ lại cho biết, mấy hôm trước Ôn Như Quy đã xuất phát đến căn cứ thực nghiệm rồi, không biết khi nào mới quay về, còn hỏi anh ta có muốn để lại lời nhắn hay không.

Phác Kiến Nghĩa để lại tên họ của mình, rồi cúp điện thoại.

Anh ta phùng má ngẫm nghĩ, cảm giác như mình đã làm hỏng việc của Ôn Như Quy rồi.

Nếu Ôn Như Quy biết chuyện, không biết sẽ thế nào?

**

Đồng Tuyết Lục không quay về bắt đầu làm việc, mà trực tiếp quay về khu tập thể.

Cô lấy hết ga trải giường, chăn gối đám người nhà họ Đồng ở quê kia từng tùng mang đi giặt sạch, gối đầu còn mang ra phơi dưới nắng mặt trời, còn quét dọn lau rửa cả nhà một lần.

Đợi sau khi tất cả mọi thứ đã sạch sẽ, cô đã mệt đến mức không đứng thẳng được.

“Chị gái, chị vất vả quá, Miên Miên đấm lưng cho chị nhé.”

Đồng Miên Miên nhấc đôi chân ngắn nhỏ của mình bò lên giường, móng vuốt nhỏ bụ bẫm bắt đầu đấm đông một cái tây một cái trên eo Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục nằm sấp trên giường, cất giọng mệt mỏi nói: “Cảm ơn Miên Miên, em đấm mạnh hơn chút nữa, em đấm nhẹ quá.”

Nghe thấy lời chị mình nói, Đồng Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lớn tiếng đáp: “Vâng!”

Sau đó cô bé nắm chặt tay, dùng hết sức mình đấm xuống eo Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục: “...”

Sức lực này chỉ mạnh hơn chút so với gãi ngứa.

Đấm được chốc lát, Đồng Tuyết Lục xoay người lại, ôm cô bé hôn một cái, hỏi: “Bà nội với các chú thím về rồi, Miên Miên có vui không?”

Cô nhóc gật đầu thật mạnh: “Vui ạ!”

Dừng một chút, cô bé lại thò đầu đến gần, nhỏ giọng nói: “Miên Miên không thích anh họ kia!”

Người anh họ kia cứ thích véo mặt cô bé, lần đó còn dùng sức ôm chặt, khiến Miên Miên rất đau.

Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô nhóc, nói: “Chị cũng không thích cậu ta.”

Sau khi nói ra câu ấy, trong lòng cô nhóc còn có chút bất an, không ngờ chị gái cũng không thích người anh họ kia, cô bé lập tức không lo lắng nữa: “Sau này anh họ kia còn đến nữa không?”

“Sẽ không tới nữa.” Ít nhất trong thời gian ngắn cậu ta không có cách nào tới đây.

Đợi năm năm sau khi cậu ta quay về từ Tây Bắc, khi đó Đồng Miên Miên mới tám tuổi rưỡi, vẫn còn rất nhỏ, vẫn chưa thể coi như thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà cô sẽ không để đối phương có cơ hội tiếp cận Đồng Miên Miên.

Đợi hai người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi học về, biết đám người ở quê đã đi rồi, bọn họ đều sợ ngây người.

Đồng Gia Tín trợn trừng mắt, hỏi lại: “Bọn họ thật sự đã đi rồi ạ? Sau này sẽ không lên đây nữa?”

Đợi đến khi nhận được đáp án chắc chắn, cậu vui đến mức lộn nhào vài vòng trên mặt đất.

Đồng Gia Minh luôn không lộ vẻ buồn vui ra mặt, lúc này khóe miệng cũng cong lên, ánh mắt sáng ngời đầy vui sướng.

Đồng Gia Tín gãi gãi đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, hỏi: “Vậy có phải bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không cần ăn dưa chua nữa phải không?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Đương nhiên... Không phải.”

Nguyên nhân đám người ở quê quán kia bị đuổi đi chính là thịt cá, tác phong quá tư bản chủ nghĩa, nếu bọn họ vừa đi, mấy chị em Đồng Tuyết Lục lại bắt đầu ăn ngon mặc đẹp, mọi người sẽ nhìn bọn họ thế nào?

Thật ra trong lòng cô nghĩ, tốt nhất vẫn nên đổi công việc khác, đổi cả chỗ ở, nếu không sau này bọn họ rất khó có thể ăn uống tùy thích.

Đồng Gia Tín nghe thấy thế thì thốt lên một tiếng “Ôi...”, hai tay che mặt đau khổ ngã trên mặt đất.

Ngày tháng không thịt không cách nào sống nổi.

Nhưng mà để chúc mừng đã đuổi được đám thân thích ở quê đi, tối hôm ấy Đồng Tuyết Lục vẫn xào thêm một đĩa rau xào tỏi băm.

Mấy chị em ăn cháo trắng với dưa muối lâu ngày như vậy rồi, bây giờ tuy rằng chỉ có rau xào tỏi bọn họ đã cảm thấy vô cùng ngon miệng rồi.

Đồng Gia Tín dùng nước canh chan cơm, ăn hết ba bát đầy, no đến mức cái bụng to tròn.