Sau đó Đồng Tuyết Lục thu hồi ánh mắt, nói với mọi người: “Chúng ta cũng đi thôi, làm mất nhiều thời gian của mọi người như vậy, trong lòng cháu rất áy náy.”
Trần Đại Ni xua tay: “Có gì đâu mà phải áy náy, nhưng mà đúng là thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng phải đi rồi.”
Nói xong cô ta vội vã chạy ra ngoài.
Tuy rằng bác Thái và bà Từ không đi làm, nhưng trong nhà cũng có một đống việc đang chờ hai người, đều không chậm trễ được.
Đồng Tuyết Lục phải về xưởng bắt đầu làm việc, đi cùng một hướng với bác Thái và bà Từ nên ba người cùng nhau ra ngoài.
Khi đi tới cửa, suýt nữa cô đã va phải một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang bước vào.
Người đàn ông ấy cắt tóc húi cua, khuôn mặt rắn rỏi, dáng người cao lớn, nhìn có vẻ như phải cao trên mét tám.
Trông thấy Đồng Tuyết Lục, ánh mắt anh ta dừng trên mặt cô, không phải là ánh mắt háo sắc đáng khinh, mà là ánh mắt khi nhìn thấy thứ xinh đẹp hấp dẫn, không kìm lòng được.
Đồng Tuyết Lục đứng giữa bác Thái và bà Từ, hiệu quả càng giống như hạc giữa bầy gà, anh ta vừa bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô ngay.
Có điều anh ta không nghĩ nhiều, chỉ nhìn một cái rồi lướt qua đám người Đồng Tuyết Lục.
Khi đi ngang qua, Đồng Tuyết Lục cũng liếc mắt nhìn đối phương một cái, cô cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục quay về nhà xưởng làm kiếp cu li.
**
Phác Kiến Nghĩa đi vào văn phòng, nhìn thấy hai người công an trước đó đang sửa sang lại lời khai, thuận miệng hỏi một câu: “Thế nào rồi? Nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi à?”
Nữ công an ngẩng đầu nói: “Sắp xong rồi, quần lót chính là do thằng nhãi ranh kia trộm! Vậy mà cậu ta còn mặt mũi vu oan cho người khác! Nói ra thì chị họ cậu ta cũng thật đáng thương.”
“Khi còn nhỏ bị mẹ mìn bắt cóc, sau đó tìm lại được nhưng bị nhận sai, sống ở nhà cha mẹ nuôi mười mấy năm mới phát hiện ra, thảm hại hơn chính là chưa nhận được cha mẹ ruột nhận lại, thì cha mẹ ruột đã xảy ra tai nạn xe cộ mất rồi, bay giờ còn bị cả nhà bà nội, em họ vu oan hãm hại, đúng là quá đáng thương!”
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy những lời này, có chút sửng sốt, sao thân thế của người này lại quen tai như vậy nhỉ?
“Người ấy họ gì?”
Nữ công an nhướng mày: “Họ Đồng, sao thế, cậu quen biết bọn họ à?”
Phác Kiến Nghĩa lắc đầu: “Không quen biết.”
Nói xong anh ta cất bước đi đến sau lưng nữ công an, ánh mắt nhìn lướt qua bản ghi chép của bà ta.
Khi nhìn thấy ba chữ “Đồng Tuyết Lục”, anh ta khẽ giật mình.
Đột nhiên anh ta nhớ tới cô gái anh ta vừa gặp ngoài cửa, nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhanh chân đi về phía phòng làm việc của mình.
Bước vào văn phòng, anh ta cầm điện thoại lên bấm một dãy số, rất nhanh đầu bên kia đã có người nhấc máy: “Tôi tìm Ôn Như Quy.”
“Chờ chút.”
Một lát sau, lại lần nữa có người nhấc điện thoại, một giọng nói ôn hòa mang theo chút lạnh lẽo vang lên: “Tôi là Ôn Như Quy, ai thế?”
“Như Quy, là tôi, cậu biết vừa rồi tôi nhìn thấy ai không?”
Ôn Như Quy nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, giọng nói vẫn rất bình thản: “Lát nữa tôi còn hai cuộc thực nghiệm phải làm, cậu có một phút thời gian.”
Phác Kiến Nghĩa dùng đầu lưỡi chống má nói: “Một phút thì một phút, chuyện tôi muốn nói chắc chắn cậu sẽ cảm thấy hứng thú! Lần trước cậu bảo tôi giúp đỡ một người có phải là nữ đồng chí tên Đồng Tuyết Lục không?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, lâu đến mức thiếu chút nữa Phác Kiến Nghĩa cho rằng điện thoại bị mất sóng.
“Như Quy, cậu có nghe không đấy? Hôm nay tôi lại gặp nữ đồng chí kia trong đồn công an.”
“Ừ, đang nghe đây.”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Phác Kiến Nghĩa lập tức ngoác ra tận mang tai: “Tôi biết ngay cậu vẫn đang nghe mà, cậu biết nữ đồng chí kia đã xảy ra chuyện gì không?”
Đầu bên kia điện thoại lại trầm mặc một lúc, nhưng mà lần này không phải đợi lâu Phác Kiến Nghĩa đã nhanh chóng nói tiếp: “Nói ra thì nữ đồng chí kia cũng đáng thương thật, lần trước bị con gái ruột của cha mẹ nuôi đánh, lần này lại bị chính bà nội và em họ mình vu oan...”
Anh ta mặt mày hớn hở kể lại đầu đuôi vụ án một lần, nói xong, điện thoại vẫn chưa bị cúp máy.
Anh ta nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn một phút rồi, nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn: “Như Quy, không phải cậu quen biết nữ đồng chí kia sao? Cô ấy đáng thương như vậy, cậu nói xem tôi có nên giúp cô ấy một phen không?”
Ôn Như Quy cầm điện thoại, mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt anh nhìn xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên bức tường trắng xám bên ngoài, trong đầu hiện lên một khuôn mặt rõ ràng.
Dưới mắt trái của cô còn có một nốt ruồi son, màu đỏ mờ nhạt, một nốt ruồi rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất khó để phát hiện ra.
Dựa theo những gì Phác Kiến Nghĩa nói, trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh một cô gái yếu đuổi bất lực bị người nhà làm khó dễ, nơi nào đó trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái.
Lông mi anh run lên, giọng nói bình thản: “Cậu ở bên đó nếu có thể giúp được người ta thì giúp đi.”
Phác Kiến Nghĩa cười khà khà hai tiếng: “Lần này vẫn tính cậu nợ tôi nhân tình chứ?”
“Ừ.”
“Càng ngày tôi càng tò mò, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì.”
“Đừng giả vờ, từ trước đến nay ngay cả vẻ ngoài của phụ nữ cậu còn không nhớ được, miễn bàn đến chuyện chủ động mở miệng giúp đỡ người khác, cậu thành thật khai ra mau, có phải hai người đang quen nhau không?”
“Không phải, hết một phút rồi.”
Nói xong, điện thoại lập tức bị cúp máy.
Phác Kiến Nghĩa nghe thấy tiếng “Tút tút” truyền đến bên tai, đầu lưỡi lại chống má ngẫm nghĩ.
Chắc chắn trong lòng thằng nhóc này có quỷ, hết một phút rồi cái gì, qua năm phút rồi có được không?
Nhớ đến vẻ ngoài xinh đẹp của Đồng Tuyết Lục, anh ta khẽ chậc lưỡi một tiếng.
Nếu như biết trước thân phận của cô, chắc chắn anh ta sẽ tìm cơ hội tham gia vụ kiện này.
Đúng là đáng tiếc thật...