Chương 5: Ly trà xanh thứ năm

Trước đó vài người thấy cô ăn mặc thời thượng như vậy, lại có vẻ ngoài sạch sẽ nõn nà, thầm nghĩ chắc chắn cô sẽ không về bên này chịu khổ, không ngờ rằng cô lại nói ra những lời như vậy.

Bọn họ lập tức cảm thấy cô là người không quên gốc gác.

Có điều vẫn có người nghi ngờ hỏi: “Cha mẹ cô đã đi nửa tháng rồi, sao bây giờ cô mới quay về?”

Mọi người nghe thấy thế lập tức nhíu mày: Đúng vậy, hai vợ chồng nhà họ Đồng đã chết nửa tháng rồi, nếu con nhóc này thật sự hiếu thảo đã về từ lâu rồi mới đúng.

Đồng Tuyết Lục nhíu mày, hai mắt lập tức đỏ bừng: “Chị gái, không phải em không muốn về, vì vừa nghe thấy tin cha mẹ em xảy ra chuyện, em lập tức ngất xỉu, sau đó còn ốm một trận nặng, mãi cho đến hai ngày trước mới có thể xuống giường, mọi người xem tay em xem...”

Nói xong cô vén tay áo lên, để lộ ra lỗ kim trên cánh tay, bởi vì da cô quá trắng, quá mềm, xung quanh lỗ kim lại xanh tím một mảng lớn, nhìn qua có chút dọa người.

Mọi người vừa trông thấy thế, lập tức xóa sạch hết mọi nghi ngờ.

Đây là đứa trẻ : Có! Lương! Tâm!

Đâu giống đứa con gái Đồng Chân Chân kia, hai vợ chồng Đồng Đại Quân nuôi cô ta nhiều năm như vậy, nói chạy là chạy lấy người luôn.

Quá không có lương tâm!

Đồng Tuyết Lục kéo tay áo xuống, hơi cúi đầu.

Lỗ kim kia là thật, vết máu bầm xanh tím cũng là thật, có điều không phải bởi vì khổ sở, mà vì sau khi nguyên chủ nghe thấy thân thế của mình, đã cố ý khiến mình bị bệnh, để cha mẹ nuôi đau lòng cô ta.

Người có lương tâm ai mà chẳng thích?

Thái độ của mọi người càng nhiệt tình hơn đối với Đồng Tuyết Lục, lôi kéo cô vào trong khu tập thể.

Từ trong lời nói ríu rít của mọi người, Đồng Tuyết Lục đã hiểu thêm rất nhiều chuyện có liên quan đến nhà họ Đồng.

Quê quán hai vợ chồng Đồng Đại Quân ở tỉnh Bắc Hòa, năm đó vì cứu con trai của xưởng trưởng xưởng dệt, hai vợ chồng mới được đưa tới Kinh Thị làm công nhân, trong đó Đồng Đại Quân làm công nhân bốc xếp trong phân xưởng, còn mẹ Đồng làm công nhân dệt.

Trong mắt người nông nhân, một nhà có hai công nhân ăn lương nhà nước là chuyện cực kỳ vinh quang, nhưng mà cuộc sống của hai vợ chồng cũng không nhẹ nhàng gì, ngoài nuôi sống bốn đứa con ra, mỗi tháng hai người còn phải gửi một nửa tiền lương về quê quán Bắc Hòa.

Hai tháng trước, sau khi con gái cả Đồng Chân Chân bị ốm một trận, đột nhiên nói mình không phải con gái bọn họ, nói cha mẹ ruột của cô ta là người làm quan, sau đó không để ý đến lời khuyên can của vợ chồng Đồng Đại Quân dứt khoát trốn khỏi nhà.

Hai vợ chồng lo lắng không chịu nổi, vừa làm việc vừa tìm người, sau đó cuối cùng cũng tìm thấy người, nhưng lại được thông báo Đồng Chân Chân thật sự không phải con gái của bọn họ.

Điều càng khiến bọn họ khó chịu hơn chính là hai đứa con gái đều không muốn nhận bọn họ, đều không muốn theo chân bọn họ về nhà!

Hai vợ chồng khổ sở quay về xưởng đi làm, không nghĩ trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, không thể cứu sống được.

Trong niên đại này muốn di chuyển không hề dễ dàng, nên việc hậu sự được người trong xưởng hỗ trợ xử lý ngay tại chỗ.

Đồng Tuyết Lục khẽ chớp mắt: “Nói như vậy, người bên phía quê quán Bắc Hòa vẫn chưa biết cha mẹ cháu xảy ra chuyện sao?”

Đứa trẻ đang bị kẹp nách uốn éo cái mông muốn tụt xuống, lại bị bác Thái đánh vào mông một cái: “Đương nhiên là biết rồi, vừa xảy ra chuyện Gia Minh đã gọi điện về, nghe nói việc nhà nông quá bận chưa thể đi được, phải một khoảng thời gian nữa mới lên đây.”

“Lúc này chắc Gia Minh vẫn đang ở trường học thím nhỉ?”

Đồng Tuyết Lục ngẩn người một lát mới nhớ ra được Gia Minh là em trai lớn của nguyên chủ.

“Không, đã nghỉ học từ lâu rồi!” Một bác gái khác cướp lời.

“Từ sau khi cha mẹ cháu qua đời, Gia Minh vừa phải chăm sóc em trai em gái, vừa phải đến xưởng làm việc, cũng không dễ dàng.”

Trẻ con không cha không mẹ như cỏ rác, tuổi thơ của mấy vị đại lão này đúng là quá bi thương.

Chỉ nói riêng đám thân thích ở quê Bắc Hòa thôi, đã đủ phiền rồi.

Bọn họ coi vợ chồng Đồng Đại Quân như cây rụng tiền, mỗi lần lên Kinh Thị đều giống như nạn châu chấu, lướt qua một lần cái nịt cũng chẳng còn, lần này hai vợ chồng Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, sao bọn họ có thể không lên nhỉ?

Chưa nói đến khoản tiền an ủi do đơn vị và nhà nước trợ cấp, chỉ riêng hai chức vụ công nhân bọn họ để lại thôi, đám người kia đã không thể thờ ơ rồi.

Cho nên……

Người bên quê quán Bắc Hòa còn chưa lên không phải vì không rảnh, mà có khả năng là chưa biết tình hình.

Nghĩ đến Đồng Gia Minh, người tương lai sẽ trở thành quỷ tài giới thương nghiệp, lông mày Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng lên

Chà chà, xem ra đại lão tương lai là kẻ “Bạch thiết hắc” đây.

*Bạch thiết hắc: Chỉ những người có vẻ ngoài ngây thơ, dễ thương, nhưng bên trong lại đen tối, phong cách làm việc dứt khoát đáng sợ.