Nếu chuyện này thật sự ồn ào đến chỗ lãnh đạo, nói không chừng con trai bà khó giữ nổi công việc của mình!
Vợ ông Lâm nghe thấy thế mới biết sợ: “Cháu gái, thím thật sự biết sai rồi, cháu tha thứ cho thím lần này đi!”
Người trong khu tập thể cũng bắt đầu mở miệng khuyên bảo.
“Ui da, cháu gái, đều là hàng xóm láng giềng với nhau cả, có chuyện gì từ từ nói, đừng mang đến sở cảnh sát.”
“Đúng đấy, đến mức ấy sẽ khó nhìn mặt nhau!”
“Tuy rằng vợ ông Lâm là người lắm miệng, nhưng bây giờ bà ta cũng biết sai rồi, cháu tha thứ cho bà ta lần này đi, lần sau nếu bà ta còn dám nói như vậy, các bác sẽ giúp cháu mắng bà ta!”
Những người này chính là điển hình của loại người không phải việc nhà mình nói thế nào cũng được.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục chửi thề một tiếng, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói: “Nếu các thím đều đã nói như vậy, thì cháu sẽ nghe lời các thím, nhng mà... để thím Lâm khắc sâu nhận thức về sai lầm mình phảm phải, cháu hy vọng thím ấy có thể về nhà mẹ đẻ mình kiểm điểm nửa tháng!”
Vừa rồi bà cụ Lâm còn sợ Đồng Tuyết Lục nói ra yêu cầu quá đáng nào đó, bây giờ nghe thấy chỉ bắt con dâu về nhà mẹ đẻ kiểm điểm nửa tháng, bà ta lập tức gật đầu ngay không cần nghĩ ngợi: “Cháu gái, cháu yến tâm, bây giờ bà sẽ bảo nó lăn về nhà mẹ đẻ luôn.”
Vợ ông Lâm vừa nghe thấy lời này, đã nóng nảy: “Mẹ, con...”
“Con cái gì mà con! Mau chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho tao!”
Vợ ông Lâm tức giận lệch cả mũi, nhưng bà ta khuyên can mãi, Đồng Tuyết Lục vẫn kiên trì bắt bà ta về nhà mẹ đẻ kiểm điểm lại.
Tuy rằng mọi người không hiểu vì sao Đồng Tuyết Lục lại kiên trì bắt vợ ông Lâm về nhà mẹ đẻ như thế, nhưng không kiện cáo đến đồn cảnh sát, không báo cáo với lãnh đạo trong nhà xưởng, bọn họ đều cảm thấy không phải vấn đề lớn.
Bởi vậy không ai cầu xin giúp vợ ông Lâm nữa, cuối cùng bà ta đành phải mang theo hai má sưng húp của mình nổi giận đùng đùng rời khỏi khu tập thể.
Sau khi mọi người ai về nhà nấy, Đồng Miên Miên mới cất đôi chân ngắn cũn cỡn chạy ra khỏi phòng: “Chị!”
“Chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã!”
Thấy cô bé chạy về phía mình, Đồng Tuyết Lục bước đến bế cô bé lên.
Đồng Miên Miên xông vào trong ngực chị gái mình, dùng chất giọng còn hơi sữa nói: “Chị, vừa rồi Miên Miên nghe thấy có người cãi nhau với chị, Miên Miên không chạy ra ngoài!”
Đôi mắt hạnh đen nháy sáng long lanh như hai quả nho của cô bé nhìn cô, vẻ mặt giống như đang nói: “Chị, mau khen em ngoan quá đi.”
Trái tim Đồng Tuyết Lục mềm nhũn ra, thơm một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé: “Miên Miên nhà của chúng ta giỏi quá!”
Sau khi trải qua chuyện Đồng Chân Chân lần trước, ngoài việc tự kiểm điểm lại bản thân ra, cô còn dạy dỗ Đồng Miên Miên, sau này nhìn thấy cô cãi nhau với người khác thì phải trốn đi, tự bảo vệ bản thân trước.
Khi ấy nghe cô nói xong, Đồng Miên Miên còn không vui, nói muốn đánh người xấu giúp chị, cuối cùng Đồng Tuyết Lục lại phải an ủi cô bé, bảo cô bé sau này lớn lên thì giúp mình đánh người xấu sau, lúc đó cô nhóc mới miễn cưỡng đồng ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên xấu hổ đỏ bừng, thẹn thùng móc từ trong túi ra hai viên kẹo trái cây, nói: “Chị ăn đi.”
Đồng Tuyết Lục: “Đây là do Miên Miên cố ý để lại cho chị sao?”
Đồng Miên Miên mỉm cười, đôi mắt to tròn cong cong thành hình trăng non, đầu nhỏ khẽ gật một cái: “Thím cho Miên Miên ba viên kẹo, Miên Miên một viên, chị một viên, anh hai một viên.”
Lời này vừa nói ra ngoài, Đồng Gia Tín đã xông tới nói liên thanh như pháo trúc: “Em út, sao em bất công thế, của anh ba đâu?”
Em út đúng là bạch nhãn lang ngu ngốc, phí công cậu đối xử tốt với cô bé như vậy, thế mà thà để lại kẹo trái cây cho Đồng Tuyết Lục cũng không để lại cho câu ta.
Đồng Gia Tín: Tức giận quá.
Đồng Miên Miên vặn vẹo móng vuốt béo múp míp, giơ hai ngón tay lên: “Miên Miên chỉ có ba viên, hết rồi.”
Đồng Gia Tín tức giận hừ một tiếng: “Em là đồ ngu ngốc, hai với ba còn không biết phân biệt!”
Cô nhóc nghiêng đầu nhìn ngón tay ngắn ngủn của mình, vẻ mặt mê man.
Có vẻ như trong đầu bạn nhỏ Miên Miên đang có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Bị dáng vẻ đáng yêu ấy hút hồn, Đồng Tuyết Lục lập tức giúp cô bé giơ thêm một ngón tay út lên: “Thế này mới là ba, vừa rồi là hai.”
“Chị giỏi quá!”
Đồng Gia Tín:??
Rõ ràng là cậu ta chỉ ra trước mà, sao không nói cụa ta lợi hại, cái tật xấu bất công này của em út đúng là không cứu được nữa rồi.
Đồng Gia Minh không nỡ nhìn dáng vẻ ngu ngốc của em trai, bèn nhường kẹo trái cây lại cho cậu ta, rồi bảo cậu ta dẫn Đồng Miên Miên đi chơi.
Bầu trời hoàng hôn đỏ rực, khói bếp lượn lờ dâng lên trong khu tập thể.
Đồng Tuyết Lục nhìn sắc trời, chuẩn bị về nhà rửa tay nấu cơm.
Đồng Gia Minh đi theo cô, cất giọng trầm thấp hỏi: “Vừa rồi vì sao chị nhất định phải kiên trì bắt thím Lâm về nhà mẹ đẻ?”
Môi đỏ của Đồng Tuyết Lục cong lên, khẽ cười nói: “Đương nhiên là vì phòng ngừa bọn họ “Song tiện hợp bích” rồi.”
Nếu như để Tạ Kim Hoa trộn lẫn với vợ ông Lâm, như vậy cô sẽ rất đau đầu.
Bởi vậy, nếu như hôm nay vợ ông Lâm đã tự tìm đường chết, không làm thì thôi, nếu đã làm cô dứt khoát phải nhân cơ hội này tiễn bà ta về nhà mẹ đẻ.
Nửa tháng sau, đợi khi bà ta quay về từ nhà mẹ đẻ, chắc chắn cô đã thu phục xong đám người bên phía quê quán Bắc Hòa rồi.
Song kiếm hợp bích? (Chữ kiếm và chữ tiện trong tiếng trung đọc giống nhau.)
Đồng Gia Minh hơi nhăn mày lại, nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra mối liên quan giữa vợ ông Lâm và kiếm.
Cậu ta cảm thấy bọn họ chỉ như một đám chổi lông gà.
Nhìn vẻ mặt mê mang của cậu, Đồng Tuyết Lục tốt bụng phổ cập giáo dục: “Đúng rồi, tôi nói là tiện không phải kiếm, là từ tiện trong kẻ tiện nhân.”
Đồng Gia Minh: “...”