Chương 34: Ly trà xanh thứ ba mươi tư

Chẳng trách lâu như vậy vẫn không thấy người ở quê quán nhà họ Đồng lên trên này, hóa ra là đã xảy ra chuyện.

Có điều nói ra thì, không biết nhà họ Đồng đã đắc tội với vị thần tiên nào, mà người nhà liên tiếp xảy ra chuyện như thế?

Đồng Tuyết Lục thở dài: “Đúng vậy, nghe nói bà nội chúa đã xảy ra chuyện, mấy chị em chúng cháu đều lo lắng không chịu nổi, nhưng mà em trai em gái còn quá nhỏ, một mình cháu không dám dẫn bọn họ bắt xe về quê.”

Cán sự Khâu gật đầu tỏ vẻ thông cảm, sau đó ánh mắt dừng trên người Từ Bách Căn: “Đồng chí Từ Bách Căn, cậu hành động nhanh thật đấy, vị trí công việc này cậu bỏ ra bao nhiêu tiền để mua?”

Từ Bách Căn thành thật nói: “Ba…”

Đồng Tuyết Lục vội vàng cắt ngang lời anh ta: “Lần trước có người ở bộ phận bốc xếp hàng bán bốn trăm mốt, vì chiếu cố mấy chị em chúng cháu, anh Từ và chị Chu Phương cố ý cho thêm hai mươi tệ nữa.”

Vậy là bốn trăm ba mươi tệ, giá cả này mua vị trí công nhân bốc xếp, cũng không tính là chiếm tiện nghi của người khác.

Cán sự Khâu “Ừ” mọt tiếng, rồi đóng dấu lên trên tài liệu.

Ra khỏi văn phòng xưởng trưởng, không để hơi vợ chồng Từ Bách Căn kịp mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã chủ động xin lỗi: “Xin lỗi anh Từ, chị Chu Phương, vừa rồi em tự tiện làm chủ nói nhiều tiền hơn, em sợ sau khi nói ra sự thật, bọn họ lại cảm thấy anh chị cố ý bắt nạt mấy đứa trẻ không cha không mẹ, cho nên mới...”

Căn bản hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương đều không nghĩ tới chuyện này.

Đặc biệt là Chu Phương, vừa rồi nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói tiền bán sang tay nhiều hơn năm mươi tệ, trong lòng chị ta còn lo lắng sau này Đồng Tuyết Lục sẽ đòi bọn họ thêm tiền, không ngờ Đồng Tuyết Lục lại một lòng suy nghĩ cho bọn họ!

Chị ta lập tức vừa náy náy lại vừa cảm kích, tay níu lấy tay Đồng Tuyết Lục, nói: “Em gái, em không cần nói xin lỗi anh chị, anh chị còn chưa kịp cảm ơn em đâu.”

Từ Bách Căn ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục.

Khi vợ chồng Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, chẳng qua bọn họ chỉ tiện tay giúp một phen thôi, không ngờ mấy đứa nhỏ nhà họ Đồng lại có lòng như vậy.

Vừa tri ân báo đáp, vừa có hiếu, lại còn biết chăm sóc em trai em gái, cô con gái này của Đồng Đại Quân đúng là quá ưu tú!

Đáng tiếc hai vợ chồng bọn họ không có phúc được hưởng... Haiz..

Sau khi tạm biệt hai vợ chồng Từ Bách Căn và Chu Phương, Đồng Tuyết Lục lập tức đến phân xưởng làm việc.

Nghĩ đến chuyện không lâu nữa mình cũng có việc làm, từ khi ra khỏi nhà xưởng, miệng Chu Phương chưa lúc nào khép lại.

Khi đi ngang qua Cung tiêu xã, chị ta nghĩ một chút, sau đó mũi chân xoay chuyển bước vào bên trong.

Chưa đến mười phút sau, chị ta đã mua được một cân kẹo sữa, và hai hộp bánh ngọt bốn mùa đi về nhà.

Nhìn thấy chị ta mua nhiều đồ như vậy, mẹ Từ nhíu chặt mày lại: “Sao cô mua nhiều đồ như thế? Bây giờ trong nhà đang cần tiền, cô không biết sao?”

Giọng điệu bất mãn của bà, chỉ thiếu điều nói thẳng ra chị ta là loại đàn bà phá của.

Nhưng lần này Chu Phương lại không tức giận, chị ta kéo bà Từ vào phòng, kể hết chuyện vừa xảy ra cho bà nghe.

“Em Tuyết Lục suy nghĩ cho chúng ta như vậy, chúng ta còn chiếm tiện nghi lớn của người ta nữa, con nghĩ nhà mình không thể không tỏ vẻ một chút.”

Bà Từ không ngờ Đồng Tuyết Lục đã làm thủ tục chuyển vị trí công việc nhanh như vậy, sau khi nghe xong thái độ của bà ta lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ: “Đúng vậy, phải làm chút gì đó, con biết suy nghĩ như thế là tốt rồi.”

Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên lại có tiếng gọi từ ngoài phòng truyền đến: “Thím ơi, nhà cháu hết mất muối rồi, thím cho nhà cháu vay một muỗng nhé.”

Nghe thấy giọng của vợ ông Lâm, Chu Phương lập tức cất kẹo sữa và bánh ngọt vào tủ đựng bát đũa.

Bà Từ ra ngoài múc một muỗng muốn cho vợ ông Lâm, sau khi nhận muối xong, bà ta vẫn chưa chịu về nhà ngay.

“Thím, chuyện vị trí công việc nhà thím thế nào rồi? Nhà họ Đồng không nói gì khó nghe chứ?”

Bà Từ nghe thấy thế, cặp lông mày thô ngắn giương lên: “Tuyết Lục là đứa bé tốt như vậy, con bé có thể nói gì khó nghe? Cô đó, rốt cuộc có tật xấu gì, mà hai ba lần đến trước mặt tôi nói xấu con bé thế?”

Vợ ông Lâm lập tức nghẹn lời, trong lòng sợ chết khiếp: “Thím, thím nói hươu nói vượn gì thế, cháu nói xấu con bé bao giờ?”

“Tôi nói hươu nói vượn? Hôm qua chính cô còn bảo tôi đừng trả lại vị trí công nhân dệt cho con bé! Người ta đã mất cha mất mẹ rồi, cô không muốn giúp đỡ mấy đứa trẻ đáng thương đó, còn cả ngày nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi, sao lại có người tâm địa độc ác như cô nhỉ?”

Giọng bà Từ rất lớn, không hề thua kém bác Thái, vừa nói ra như vậy, người trong khu tập thể đều nghe thấy hết.

Bác Thái đang giặt quần áo trong sân bĩu môi: “Hôm qua Tuyết Lục không cho bà ta thịt, nên bà ta mới nói xấu con bé khắp nơi, còn không phải là tâm địa gian xảo sao?”

Chuyện xảy ra ngày hôm qua mọi người đều trông thấy, rất nhiều người đều cho rằng vợ ông Lâm không biết xấu hổ.

Nhưng mà bọn họ không ngờ, bà ta còn đi nói xấu Đồng Tuyết Lục khắp nơi.

Người này nhân phẩm cũng quá kém rồi nhỉ?

Mặt vợ ông Lâm lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức suýt nữa phun máu ba trượng.

Nhưng mà bà ta chỉ có một cái miệng, khó địch lại hai người kia, cuối cùng cụp đuôi chạy về nhà như con gà bại trận.