Dựa theo trí nhớ, Đồng Tuyết Lục đi tới cửa đại viện.
Nơi nhà họ Đồng ở là Đại viện của tổng cục hậu cần, các gia đình đều là cán bộ viên chức.
Cha Đồng là trưởng phòng thu mua của tổng cục hậu cần, mẹ Đồng là chủ nhiệm hội phụ nữ, những người khác trong nhà họ Đồng đều làm việc trong các đơn vị nhà nước.
Bối cảnh gia đình như vậy, cho dù ở thời hiện đại cũng có thể nói là nổi trội, thảo nào nguyên chủ lại mặt dày mày dạn không muốn rời đi.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm cảm thấy may mắn, vì suốt quãng đường đi không gặp phải bác gái nào trong đại viện.
Kết quả, chưa vui mừng được bao lâu...
Vừa đi đến cửa đại viện, một chiếc xe đạp nhãn hiệu phượng hoàng phanh két một tiếng, dừng lại ngay trước mặt cô, cách cô chưa đến nửa mét.
Giống như chướng ngại vật, cản đường đi của cô.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mắt là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc một bộ thường phục của quân đội, tóc vuốt ngược thắt thành bím tóc, cái trán phản quang dưới ánh mặt trời.
Nhìn thấy cô dường như đối phương có chút kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt đã tỏa sáng: “Đồng Tuyết Lục, cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Đồng rồi à? Ha ha ha…… Trước đây không phải cô nói người nhà họ Đồng luyến tiếc cô sao?”
Giọng điệu này đúng là quá vui sướng khi người ta gặp họa.
Người trước mắt là Phương Tĩnh Viện, em gái vị hôn phu Phương Văn Viễn của nguyên chủ, Phương Văn Viễn có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, nguyên chủ vô cùng si mê anh ta, vì anh ta không ít lần làm chuyện ngu ngốc.
Phương Tĩnh Viện không muốn để nguyên chủ làm chị dâu mình, không ít lần phá hoại từ bên trong, nguyên chủ cũng không phải người biết nén giận, bởi vậy hai bên thường xuyên cấu xé nhau giống như gà chọi.
Nhưng mà đó là nguyên chủ, còn Đồng Tuyết Lục thì không hề muốn làm chị dâu của cô ta.
Cô coi như Phương Tĩnh Viện đang đánh rắm, trực tiếp đi vòng qua người cô ta.
“…”
Có cảm giác bị khinh bỉ!
Khi Đồng Tuyết Lục đi qua, Phương Tĩnh Viện duỗi tay túm lấy tay cô: “Đồng Tuyết Lục cô điếc à, tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy sao?”
Đồng Tuyết Lục dừng chân lại, ánh mắt dừng trên trán cô ta.
Đối với cái trán dô của mình, Phương Tĩnh Viện rất mẫn cảm: “Cô nhìn cái gì mà nhìn, có phải cô lại muốn nói đầu tôi lớn quá hay không?”
Đầu cô ta rất lớn, nên từ bé đã bị Đồng Tuyết Lục đặt cho vô số biệt danh.
Nào là đầu to, củ su hào, đầu hồ lô... Còn có cái tên quá đáng hơn nữa chính là đầu cá hố.
Đúng là rất đáng giận!
Bảo vệ thấy thế nhếch miệng cười nói: “Tiểu Lục chê cười cháu chuyện đầu to cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, ý của con bé chính là thế đó.”
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời: “……”
Bác bảo vệ, có thể đừng gây thêm phiền phức cho cháu không?
Phương Tĩnh Viện tức giận mặt đỏ phừng phừng: “Mẹ tôi nói, đầu to là người thông minh có phúc khí, cô muốn cũng chẳng có được đâu!”
Cô ta cho rằng chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ dùng miệng lưỡi sắc bén đốp chát lại, ai ngờ ngay sau đó lại trông thấy môi đỏ của cô khẽ cong lên, trên má hiện ra chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ: “Cô nói không sai, người đầu to đều rất thông minh.”
Phương Tĩnh Viện: ?
Hôm nay Đồng Tuyết Lục bị sao thế này? Sức chiến đấu kém còn chưa tính, hiện giờ vậy mà còn khen cô ta?
Cô ta hất cằm lên hỏi: “Cô lại có ý đồ gì hả? Đừng tưởng rằng cô nói vài lời hay tôi sẽ buông tha cho cô!”
Cô ta với Đồng Tuyết Lục cãi nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ là Đồng Tuyết Lục thật sự rất tinh ranh, mỗi lần người bị mắng đều là cô ta.
Lần này Đồng Tuyết Lục bị nhà họ Đồng đuổi ra khỏi cửa, cơ hội ngàn năm có một như vậy, còn lâu cô ta mới dễ dàng buông tha.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục chăm chú quan sát khuôn mặt cô ta, rồi chậm rãi nói: “Ngũ quan của cô rất rõ ràng, coi như đẹp tám phần, chỉ là kiểu tóc này không hợp với cô, làm mỹ mạo của cô giảm mất hai phần.”
Phương Tĩnh Viện:???
Nhất thời cô ta không biết nên phản ứng thế nào, bèn nghĩ lấy tĩnh chế động, để xem tiếp theo miệng chó của Đồng Tuyết Lục còn có thể phun ra được ngà voi gì hay không.
Kết quả.
Đồng Tuyết Lục không nói gì nữa!
Cô rút tay mình về, không quay đầu lại đã đi mất.
A a, đáng giận!
Đồng Tuyết Lục xách theo túi du lịch đi đến nhà ga.
Làm trà xanh nhiều năm như vậy, công lược NPC đã biến thành một loại kỹ năng tự động, nếu đã nhìn thấy sẽ không buông tha.
Tuy rằng Phương Tĩnh Viện có tính cách đại tiểu thư, nhưng bản chất không xấu, quan trọng là con nhà quan.
Cha cô ta là bộ trưởng bộ quân nhu của tổng cục hậu cần, chức vị còn cao hơn so với cha Đồng, nhân vật như vậy tất nhiên phải công lược.
Dựa theo trí nhớ trong đầu, Phương Tĩnh Viện là người ăn mềm không ăn cứng.
Có điều trước đây hai người đối chọi gay gắt với nhau như vậy, chỉ tỏ ra yếu thế chắc chắn vô dụng, nên phải có thứ gì đó dẫn dắt cô ta mắc câu.
Cái trán dô và kiểu tóc của Phương Tĩnh Viện chính là mồi câu tốt nhất.
Cô đã ném mồi câu xuống rồi, hiện giờ chỉ còn chờ con cá chậm rãi cắn câu nữa thôi.