Phương Văn Viễn sững sờ mất một phút, sau khi phản ứng lại cả khuôn mặt đều tức giận đỏ bừng lên: “Đồng Tuyết Lục, cô có biết cô đang nói gì không? Từ khi nào cô đã biến thành kẻ vô cớ gây rối như vậy?”
Đồng Tuyết Lục cười nhạo một tiếng: “Không phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi là loại người vô cớ gây rối à? Sao bây giờ lại hỏi tôi như vậy?”
Phương Văn Viễn nghẹn lời, khuôn mặt nhăn nhó như quả táo tàu: “Tôi không có thời gian cãi nhau với cô, tôi đến đây là muốn bảo cô hủy bỏ cử báo Đồng Chân Chân, làm người phải có lương tâm, nhà họ Đồng nuôi cô mười mấy năm như vậy, cô báo đáp bọn họ như thế sao?”
Đồng Miên Miên bị dọa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trứng gà trong tay không cầm chắc rơi trên mặt đất.
Đồng Tuyết Lục ôm cô bé vào trong lòng, che kín lỗ tai cô bé lại, lạnh lùng nói: “Đồng chí này, anh là ai hả? Tôi với anh có quan hệ gì? Anh dựa vào đâu mà đòi quản lý tôi?”
Người xung quanh nhìn sang, ánh mắt đều đổ dồn lên người Phương Văn Viễn, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Dựa vào tôi là vị… Dù sao việc này cô cần phải nghe lời tôi, bây giờ lập tức đến đồn Công An huỷ bỏ cử báo!”
Vốn dĩ anh ta định nói rằng dựa vào tôi là vị hôn phu của cô, nhưng lời nói đến bên miệng rồi, anh ta mới nhớ ra mình chưa bao giờ thừa nhận tầng quan hệ này.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc: “Chỉ là một gã đàn ông, ba đồng mua được cả mớ, anh xứng sao?”
“Ha ha, cười chết tôi rồi, cô gái này nói chuyện hài hước quá.”
Tiếng cười nhạo của người xung quanh truyền đến, khiến sắc mặt Phương Văn Viễn càng ngày càng khó coi.
Đồng Tuyết Lục lười để ý đến anh ta, thấy bữa sáng coi như ăn xong rồi, cô lập tức bế Đồng Miên Miên lên định ra khỏi chỗ này.
Bị cô nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, lửa giận trong lòng Phương Văn Viễn cháy hừng hực, chỉ trong nhảy mắt đã mất đi lý trí, duỗi tay muốn bắt lấy cánh tay cô, nào ngờ không cẩn thận lại va phải bàn.
Khiến bát đĩa trên bàn rơi xuống mặt đất, vỡ vụn.
Hiện trường lập tức rối loạn.
Rất nhanh người nhà họ Phương đã nhận được điện thoại của đồn công an, nói rằng Phương Văn Viễn vừa bị bắt.
Người nhà họ Phương: ???
Đồng Tuyết Lục:???
Đừng nói người nhà họ Phương sững sờ, thật ra Đồng Tuyết Lục cũng rất sửng sốt.
Khi ấy chẳng qua cô chỉ hét to một tiếng: “Anh muốn thế nào?” Giọng nói còn chưa rơi xuống, đầu bếp trong nhà ăn đã nhanh như một cơn gió lao đến ấn ngã Phương Văn Viễn ra mặt đất, rất nhanh công an cũng được gọi tới.
Lúc ấy cô cũng giải thích rất nhiều, rằng không cần phải làm vậy, nhưng đầu bếp trong nhà ăn cho rằng cô sợ sau này sẽ bị trả thù, ngược lại còn an ủi cô.
... Nhưng mà như thế rất quá đáng.
Lúc người nhà họ Phương bảo lãnh Phương Văn Viễn ra từ đồn công an, sắc mặt ai nấy đều đỏ như đít khỉ.
Mẹ Phương kéo tay Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt cảm kích: “Tuyết Lục, việc này là do Văn Viễn nhà dì có lỗi với cháu, cảm ơn cháu đã bằng lòng nói đỡ cho nó, cháu nhận lấy mấy thứ này đi.”
Nói xong bà ta nhét một đống phiếu định mức các loại và tiền vừa gom góp được vào tay Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục vội vàng đẩy lại: “Dì, dì mau cầm về đi, sao cháu có thể lấy đồ của mọi người được chứ?”
Tuy rằng chỉ là hiểu lầm, nhưng tốt xấu cũng là một nhân tình, đương nhiên cô không thể tùy tùy tiện tiện xử lý như vậy.
Mẹ Phương thấy cô không nhận, càng cảm thấy cô hào phóng hiểu chuyện hơn, bà kéo tay cô bảo cô nếu có rảnh thì đến nhà bà chơi.
Đồng Tuyết Lục mỉm cười gật đầu, sau đó dẫn theo Đồng Miên Miên đi về nhà họ Đồng.
Mẹ Phương nhìn theo bóng dáng Đồng Tuyết Lục, cảm thán: “Đứa nhỏ Tuyết Lục này, trước kia có chút tùy hứng, nhưng nhân phẩm tốt, thật ra là con đó, Văn Viễn, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Để con đi khuyên bảo Tuyết Lục, sao lại trở thành con muốn đánh muốn giết người ta vậy?”
Mặt Phương Văn Viễn đen như đáy nồi: “…”
Anh ta cũng muốn giải thích, nhưng có ai tin lời anh ta nói sao?
Không có!!!
Phương Tĩnh Viện thu lại ánh mắt, vẻ mặt khiếp sợ: “Anh trai, em phát hiện ra lúc nãy khi Đồng Tuyết Lục rời khỏi chỗ này, cô ấy không thèm nhìn anh một cái nào.”
“…”
Mặt Phương Văn Viễn hoàn toàn biến thành cục than.