Khi Đồng Tuyết Lục đến tiệm cơm quốc doanh, một cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi đã đứng ở trước cửa từ lâu rồi.
Cô gái ấy mặt dài mắt to, tết tóc hai bên, dáng người không cao gầy lắm, nhưng so với dáng người ba mét bẻ đôi của Đàm Tiểu Yến thì đẹp hơn nhiều rồi.
Đồng Tuyết Lục bước đến cười nói: “Cô chính là đồng chí Mạnh Thanh Thanh phải không?”
Chính là cháu gái của đầu bếp Mạnh, trong khoảng thời gian này tạm thời làm thay cô.
Mạnh Thanh Thanh đã chú ý tới Đồng Tuyết Lục từ lâu.
Trên con đường người đến người đi, sự xuất hiện của Đồng Tuyết Lục giống như một chiếc màn thầu trắng nõn hiện lên trong đám bột bắp, vừa trắng vừa mềm, thật sự rất lôi quấn ánh mắt người khác.
Chỉ là lúc ấy cô ta không ngờ đối phương chính là Đồng Tuyết Lục.
Mặt cô ta hơi đỏ lên, có chút kích động, nói: “Cô chính là đồng chí Đồng?”
Đồng Tuyết Lục nhìn thoáng qua hai má đang đỏ lên của cô ta, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn là gật đầu, đáp: “Đúng vậy, tôi là Đồng Tuyết Lục, cô gọi Tuyết Lục là được rồi.”
Hai mắt Đồng Thanh Thanh sáng lấp lánh nhìn cô, miệng phát ra một câu tán thưởng: “Đồng chí Đồng, cô xinh quá! Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp ai xinh như cô!”
??
Hóa ra cô ta kích động như vậy là vì mỹ mạo của mình???
Đồng Tuyết Lục chưa kịp mở miệng, sau lưng đã truyền đến một tiếng cười mỉa mai: “Vua nịnh nọt!”
Đồng Tuyết Lục âm thầm trợn trắng mắt, không cần quay đầu lại cũng biết người nói chuyện là ai.
Mặt Mạnh Thanh Thanh càng đỏ hơn, xấu hổ kêu lên một tiếng: “Chị Tiểu Yến.”
Đàm Tiểu Yến hừ một tiếng qua lỗ mũi: “Hôm nay người ta tới đây đi làm, dù cô có vuốt mông ngựa hơn nữa cũng vô dụng, thà đừng nói gì tiết kiệm chút nước miếng còn hơn!”
Dễ nhận ra Mạnh Thanh Thanh là cô gái da mặt rất mỏng, mới chỉ như vậy ngay cả cổ cũng đỏ lên rồi, mặt cúi gằm xuống đất, giống như hận không thể tìm một kẽ nẻ nào để chui vào.
Đồng Tuyết Lục xoay người lại nhìn Đàm Tiểu Yến.
Sau đó đột nhiên bịt mũi lại, vẻ mặt chán ghét lui về phía sau một bước: “Cô không đánh răng à?”
Đàm Tiểu Yến sửng sốt một lúc, gương mặt chữ điện tức giận đỏ bừng lên: “Cô mới không đánh răng ấy, ngày nào tôi cũng đánh răng.”
Đồng Tuyết Lục lại lui về phía sau thêm một bước nữa: “Không thể nào? Nếu cô đánh răng rồi, thì sao lại nói chuyện thối như vậy?”
“……”
Đàm Tiểu Yến lập tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt húp híp trợn trừng nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục.
Mạnh Thanh Thanh đứng sau thấy Đồng Tuyết Lục vừa mở miệng đã làm cho Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức nổi trận lôi đình, ánh mắt cô ta tỏa sáng.
Chẳng trách bác trai và Quách Vệ Bình đều khen Đồng Tuyết Lục là người lợi hại, quả nhiên cô ấy lợi hại thật.
Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn biết ăn nói như vậy nữa...
Ôi, thích cô ấy quá!!!
Đồng Tuyết Lục không biết mình chỉ nói vài ba câu đã bắt được trái tim của một cô gái khác làm tù binh.
Không lâu sau, giám đốc Lưu Đông Xương đã đến mở cửa.
Sau đó đầu bếp Mạnh và Quách Vệ Bình cũng đến, đi theo bọn họ còn có một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi.
Bọn họ vừa đến gần, Đồng Tuyết Lục mới phát hiện ra tay của đầu bếp Mạnh bị thương, đang phải bó bột, dùng băng vải quấn quanh treo trên cổ.
Hóa ra hôm trước trên đường trở về sau khi tan làm đầu bếp mạnh bị một chiếc xe đạp đâm trúng, tay phải bị gãy xương, bác sĩ nói ít nhất phải mất ba tháng trở lên mới có thể khỏe lại, hơn nửa năm sau mới có thể khôi phục như bình thường.
Nhưng đầu bếp Mạnh là đầu bếp, hơn nữa ông ấy cũng không thuận tay trái, lần này tay phải không thể dùng được, tương đương với việc không có cách nào tiếp tục làm công việc đầu bếp của mình.
Nếu là người phục vụ linh tinh còn có thể nhờ người khác đến đây làm thay, nhưng muốn làm đầu bếp phải trải qua cuộc thi lấy giấy chứng nhận.
Hôm qua đầu bếp Mạnh bảo em dâu mình đến tiệm cơm quốc doanh làm thay.
Mấy năm trước vợ đầu bếp Mạnh đã chết bệnh rồi, con trai duy nhất vẫn chưa cưới vợ, lại có công tác của mình, chắc chắn không thể lại đây giúp ông ta, huống chi cậu ấy còn không biết nấu ăn.
Không còn cách nào khác, đầu bếp Mạnh đành phải bảo em dâu đến đây làm thay mình.
Em dâu của đầu bếp Mạnh chính là mẹ của Mạnh Thanh Thanh.
Bà ấy biết nấu ăn, nhưng cũng chỉ biết nấu giống mấy người phụ nữ nông thôn, không nỡ bỏ nhiều dầu, cũng không có bí quyết gì đáng nói, chỉ cần chín là được.
Như vậy chắc chắn không ổn.
Quả nhiên, vừa mở họp Lưu Đông Xương đã lập tức đưa ra vấn đề này.
“Đầu bếp Mạnh, khả năng nấu nướng của em dâu ông thế nào hôm qua ông cũng thấy rồi đấy, không phải tôi muốn nhằm vào ông, chỉ là khả năng nấu nướng như vậy, tôi không thể nào để bà ấy đến đây làm đầu bếp của tiệm cơm được.”