Một lúc lâu sau, một giọng nói cứng rắn mới truyền đến từ phía đối diện: “Chị muốn hợp tác thế nào?”
“Rất đơn giản, cái nhà này do tôi làm chủ.” Giọng Đồng Tuyết Lục trong trẻo có lực: “Cho dù cậu không hoàn toàn tín nhiệm tôi cũng không thành vấn đề, ít nhất ở bên ngoài cậu không được gây sự làm hỏng chuyện của tôi.”
Đồng Gia Minh nhướng mày: “Chỉ vậy thôi?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Chỉ như vậy.”
Đồng Gia Minh cau mày suy tư một lúc lâu, mới gật đầu: “Có thể, nhưng chị cần phải bảo đảm không được làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương cho Gia Tín và Miên Miên!”
“Không thành vấn đề, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói xong Đồng Tuyết Lục nằm xuống giường, quay mặt vào tường: “Ngủ đi, chuyện khác để mai nói tiếp.”
Đồng Gia Minh nhìn bóng dáng trên giường đối diện, rất lâu sau vẫn không có hành động gì.
Lần trước cậu lén lút đi theo cha mẹ đến nhà họ Đồng kia, lần đó cậu tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này ném tất cả đồ cha mẹ cậu mang đến ra ngoài, còn chỉ tay thẳng vào mặt cha mẹ cậu mắng to, bảo bọn họ sau này đừng bao giờ đến đây nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa khổ sở vừa hèn mọn nhận lỗi của cha mẹ, lúc ấy cậu tức nổ phổi.
Lần này nếu như không phải đến bước đường cùng, cậu tuyệt đối sẽ không để người này về nhà họ Đồng.
Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, có điều nếu chị ta dám can đảm làm ra bất kỳ chuyện gì thương tổn người nhà của cậu, nhất định cậu sẽ không dễ dàng buông tha cho chị ta.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy phía sau không có động tĩnh gì, đoán ra được chắc hẳn đại lão tương lai vẫn đang rối rắm.
Nhưng mà cô lười quan tâm, hôm nay cô vừa diễn kịch, vừa ngồi xe, vừa nấu ăn, lúc này thật sự đã có chút mệt mỏi.
Đột nhiên cô bé trong ngực trở mình, cánh tay nhỏ bụ bẫm ôm lấy tay cô, mặt cọ cọ theo bản năng.
Đồng Tuyết Lục ôm chặt lấy cô bé, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Ngày đầu tiên xuyên sách, Đồng Tuyết Lục ôm gối ôm hình người ngủ vô cùng ngon lành, nhưng lại có người mất ngủ cả đêm.
Đồng Chân Chân lật tới lật lui trên giường, giống như chiếc bánh rán, trong lòng bực bội đến mức sắp bùng nổ.
Tuy rằng Đồng Tuyết Lục đã rời khỏi nhà họ Đồng đúng như cô t among muốn, nhưng cô ta lại không hề vui vẻ chút nào.
Trong kế hoạch của cô ta, Đồng Tuyết Lục phải xám xịt rời khỏi nhà họ Đồng giống như con gà rớt vào nồi canh, chứ không phải chủ động rời đi giống như bây giờ, từ đó thắng được lòng áy náy và đồng tình của mọi người!
Còn chị dâu cả nữa, không biết chị ta mắc bệnh gà toi gì, mà trong tối ngoài sáng lúc nào cũng châm chọc cô ta, thiếu chút nữa đã khiến cô ta giận thành cá nóc.
Không được, mình không thể dễ dàng buông tha cho Đồng Tuyết Lục như vậy.
Nhất định phải khiến cô ta nếm thử tất cả đau khổ đời trước mình phải chịu đựng.
Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Đồng Tuyết Lục đã bị tiếng nấu cơm từ bên ngoài truyền đánh thức.
Cô vươn vai ngồi dậy khỏi giường, thì trông thấy Đồng Gia Minh đang nấu cháo ngoài cửa.
Chuyện này cũng giống như chuyện tối qua cô bảo hai anh em bọn họ đi rửa bát thôi, cô không cảm thấy có điểm nào không ổn cả.
Cô đến đây để chơi trò nuôi dưỡng đại lão, chứ không phải đến để làm bảo mẫu, nếu bắt cô phải chăm sóc cho bọn họ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chắc chắn không thể nào.
Hơn nữa, con trai phải bồi dưỡng ý thức và năng lực làm việc nhà từ nhỏ, sau khi trưởng thành mới không trở thành đàn ông thối không có ai yêu.
Đồng Gia Minh nhìn thấy cô đã dậy, nhanh chóng quay mặt sang một bên, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
Đồng Tuyết Lục không để ý, sau khi rửa mặt xong thì qua đó, thấy cậu đã xấu xong một nồi cháo khoai lang đỏ, món ăn kèm chỉ có một đĩa dưa muối mà thôi.
Như vậy sao được, cô không muốn dạ dày mình phải ấm ức.
Cô lấy một nắm miến khoai hôm qua bác Thái đưa cho cô bỏ vào trong chậu nước ngâm mềm, sau đó lấy trứng gà còn thừa ra.
Cô chuẩn bị làm món trứng rán hành.
Sau khi thái hành xong, cô đập ba quả trứng gà vào bát, cho chút muối vào rồi quấy đều, đợi dầu trong chảo nóng lên, thì đổ trứng gà vào trong.
Đợi trứng gà đông lại, cô nhẹ nhàng lắc chiếc chảo, lật mặt trứng gà, đợi trứng gà vừa chín cô cho thêm hai giọt nước tương, món trứng rán hành thơm ngon lập tức ra lò.
Sáng sớm tinh mơ, mọi người đều ở trong sân, người thì rửa mặt người thì cầm bánh bột bắp bỏ vào miệng nhai, trong niên đại này không có máy hút mùi, một cơn gió thổi qua, mùi hương mê người lập tức ập vào mặt bọn họ.
Ôi ôi, thơm quá!
Trước đây mỗi sáng có thể ăn hai chiếc bánh bột ngô đã là chuyện vô cùng hạnh phúc rồi, lúc này đột nhiên bọn họ lại cảm thấy bánh bột ngô không thơm chút nào.
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong.
Sau đó bọn họ lại trông thấy Đồng Tuyết Lục cắt dưa chua thành sợi nhỏ, băm nát hành gừng tỏi, động tác vừa nhanh vừa đẹp, như nước chảy mây trôi.
Sau khi dầu trong chảo nóng, cô bỏ gừng, tỏi băm vào xào thơm, sau đó lại cho thêm dưa chua vào xào trong lửa lớn, sau đó cho thêm nước tương và muối, xào thêm một lát thì đổ một bát nước lạnh vào, đợi khi nước sôi mới cho miến khoai vào.
Dùng lửa nhỏ nấu khoảng mười phút, cô mới mở nắp nồi ra.
Một luồng hơi nước và hương thơm ngay lập tức ập vào mặt, sau đó nhanh chóng lan ra khắp cả sân của khu tập thể.