Trong lòng Đồng Gia Tín rất không cam lòng, nhưng cậu ta cũng biết lúc này không thể náo loạn nữa, nếu không bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị đuổi học.
Khi ba người ra khỏi văn phòng, Mã Mai đột nhiên đuổi theo sau, lướt qua bên người ba chị em bọn họ, cười nhạo một tiếng:
“Chúng mày cứ chờ bị đuổi học đi!”
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ kiêu ngạo như khổng tước của Mã Mai, mày nhăn lại.
Bọn họ qua nhà vệ sinh để tìm giày cho Đồng Gia Tín, nhưng giày đã không còn nã.
Đồng Gia Tín đi chân trần về phòng học thu dọn sách vở, cậu học sinh Khương Minh mỏ nhọn kia nhìn thấy Đồng Gia Tín, còn nghiến răng nói: “Mày dám đánh tao, tao sẽ bảo ông nội tao đuổi học mày!”
“Khương Minh, vừa rồi tôi trốn dưới cửa sổ nhìn thấy anh trai cậu ta bị dì cậu tát cho một cái, ngay cả khóc cũng không dám khóc!”
“Ha ha ha, đáng đánh! Khi về tôi sẽ nói cho ông nội, bảo ông ấy dạy cho bọn họ một bài học!”
“Đúng lắm, dạy cho bọn họ một bài học!”
Đồng Gia Tín tức giận đến mức khóe mắt sắp nứt ra, cậu trừng mắt nhìn đám người Khương Minh, nhưng cuối cùng vẫn áp cơn giận xuống, cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài.
Đám người Khương Minh đuổi theo chế giễu: “Đồ nhát gan, Đồng Gia Tín là thằng không cha không mẹ còn nhát chết!”
Đồng Tuyết Lục đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, nắm tay cứng lại.
Trước đây cô cảm thấy Đồng Gia Tín là đứa trẻ ngang bướng khó dạy bảo, nhưng so với đám trẻ kia, cô mới hiểu được trẻ con hư hỏng chân chính là thế nào.
Nếu như trước mắt là người trưởng thành, cô sẽ xông lên cho đối phương hai cái tát, nhưng đám trẻ đó đều chưa đến mười tuổi, cô thật sự không thể ra tay được với bọn họ.
Ra khỏi trường học, Đồng Gia Minh cởi giày ra đưa cho em trai mình, Đồng Gia Tín kiên quyết không nhận.
Trên đường về nhà, cả ba người đều không nói gì.
Bầu không khí rất nặng nề.
**
Về đến nhà, Đồng Tuyết Lục mới mở miệng nói: “Gia Minh, cậu kể lại tất cả mọi chuyện cho tôi nghe.”
Đợi sau khi Đồng Gia Minh kể xong, Đồng Tuyết Lục mới biết được hóa ra việc này nguyên nhân là do mình, phiền phức nhất chính là thân phận của Mã Mai rất không đơn giản.
Chỉ sợ lần này Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín không chỉ bị đuổi học, rất có thể tất cả các trường học khác trong nội thành, đều sẽ không nhận bọn họ.
“Xin lỗi, việc này là do tôi liên luỵ đến hai người.”
Đồng Tuyết Lục mím môi nói xin lỗi, sau đó thuật lại đơn giản việc trước đây mình từng giúp đỡ Tô Tú Anh.
Cô không hối hận khi giúp Tô Tú Anh, trong chuyện này cô không cảm thấy mình làm sai, chỉ là không ngờ sau đó còn có phiền toái như vậy.
Bạn gái của em họ Mã Mai rất có thể có quan hệ với nhà họ Hạ, cụ thể như thế nào còn phải hỏi Tô Tú Anh một chút.
Nghe Đồng Tuyết Lục nói xong, hai người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đều không lên tiếng.
Đồng Tuyết Lục nói: “Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cách để hai người quay về trường học tiếp tục đọc sách!”
Hai anh em vẫn không hé răng như cũ.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm thở dài một hơi, xoay người ra khỏi cửa.
Đồng Tuyết Lục vừa đi khỏi, Đồng Gia Tín đã mở miệng: “Anh hai, đều tại chị ta, nếu không phải vì chị ta, hai anh em mình sẽ không bị nhà trường đuổi học!”
Đồng Gia Minh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta một cái: “Nếu không có chị ta, đúng là chúng ta sẽ không bị nhà trường đuổi học, bởi vì chúng ta đã bị bà nội mang về quê từ lâu rồi!”
Một khi quay về quê quán, đừng nói là đi học, chỉ sợ đến cơm ăn mấy anh em bọn họ còn ăn không đủ no.
Vừa rồi Đồng Gia Tín nhất thời nghĩ sao nói vậy, bây giờ nghe thấy lời này, trong lòng có chút hối hận: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Đồng Gia Minh yên lặng một lát, sau đó lắc đầu nói: “Anh cũng không biết nữa, để xem trường học quyết định thế nào trước đã, rồi tính sau.”
Đồng Gia Tín đỏ mắt, nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ đuổi học chúng ta, Khương Minh nói khi về cậu ta sẽ nói cho ông nội mình, để ông nội cậu ta dạy cho chúng ta một bài học.”
Đồng Gia Minh mím chặt môi thành một đường thẳng, lửa giận thiêu đốt trong ánh mắt..
Đồng Tuyết Lục đi ra ngoài đến bưu điện gọi điện thoại đến xưởng dệt tìm Tô Tú Anh.
Khi nhận được điện thoại của cô, Tô Tú Anh còn cảm thấy rất kỳ lại, đợi sau khi biết được mọi chuyện, sắc mặt chị ta lập tức trắng bệch: “Xin lỗi Tuyết Lục, vì giúp tôi cô mới bị như vậy, là do tôi liên lụy...”
Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời chị ta: “ChịTú Anh, việc này không phải lỗi của chị, em gọi điện thoại cho chị, chỉ vì muốn chị hỏi thăm giúp em một chút, có phải bên phía nhà họ Hà lại có động tĩnh gì hay không thôi.”
Tô Tú Anh gật đầu liên tục: “Được, để chị hỏi thăm, lúc nào nhận được tin tức chị sẽ lập tức nói cho em biết!”
Cúp điện thoại, Tô Tú Anh không đi làm nữa, mà nhanh chóng chạy tới xin chủ nhiệm phân xưởng Mã cho nghỉ, sau đó vội vàng về nhà.