Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia bị chế trụ, công an vội vàng chạy đến, lấy còng tay ra khóa chặt ông ta lại.
Đến ga tàu tiếp theo, công an giải người đàn ông trung niên kia đi, đám người Ôn Như Quy và Tôn Mạn nhu cũng xuống tàu.
Đến đồn công an, lúc này công an viên mới công bố thân phận của gã đàn ông trung niên kia: Là nhân viên mật vụ ẩn nấp trong nước.
Bọn họ nhận được tin tình báo lên tàu hỏa điều tra, chỉ cần nhìn thấy giấy giới thiệu là có thể xác định được thân phận của đối phương.
Lần này ít nhiều gì cũng nhờ có Ôn Như Quy kịp thời chế trụ ông ta, nếu không để ông ta chạy trốn được thì tổn thất thảm trọng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cảm ơn Ôn Như Quy: “Đồng chí Ôn, lần này may mà có anh!”
Ôn Như Quy vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Đây là việc tôi nên làm.”
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói thêm: “Thân thủ của anh không tồi, không biết anh có hứng thú gia nhập đội cảnh sát hình sự chúng tôi không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không.”
Nhìn thấy dáng vẻ không màng danh lợi của anh, trong lòng đội trưởng đội cảnh sát hình sự càng cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng mà đối phương không muốn, anh ta cũng không tiện cưỡng ép, huống chi thân phận của ông nội Ôn Như Quy cao như vậy, không phải người anh ta có thể cưỡng ép được.
Ôn Như Quy hỏi: “Bây giờ tôi có thể nhận lại túi du lịch của mình được chưa?”
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự gật đầu, sai người nhanh chóng mang túi du lịch của anh đến.
Ôn Như Quy nhận lấy túi xách, vội vàng mở khóa kéo ra xem, nhìn thấy túi đựng thức ăn vẫn còn, cũng không bị đập nát, sắc mặt mới thả lỏng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cho rằng anh sốt ruột như vậy vì thứ gì đó quan trọng, không ngờ lại chỉ vì một túi đồ ăn/
An ta nhướng mày, cười nói: “Thứ này là do bạn gái anh làm cho anh hả?”
Ôn Như Quy: “Không phải.”
Nhưng độ cong trên khóe miệng Ôn Như Quy lại khiến cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự không có cách nào tin tưởng lời anh nói.
Ôn Như Quy còn có chuyện phải làm, nên sau khi nhận lại túi du lịch thì lập tức chào tạm biệt đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Vừa ra khỏi đồn công an, một bóng người yểu điệu đã đuổi theo anh: “Đồng chí Ôn, chờ một chút.”
Ôn Như Quy dừng chân, xoay người nhìn về phía cô gái đang chạy đến trước mặt mình, anhnhíu mày: “Xin hỏi cô là ai?”
Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Nhu lập tức cứng lại: “Đồng chí Ôn, anh không nhận ra tôi sao?”
Ôn Như Quy: “Không nhận ra.”
Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Nhu tan vỡ: “Tôi là Tôn Mạn Nhu, là con tin vừa bị tên đặc vụ kia bắt cóc.”
Ôn Như Quy: “À.”
Tôn Mạn Nhu chưa từng gặp phải người nào có thể giết người qua từng câu nói thế này, nụ cười trên mặt cô ta có vẻ vô cùng xấu hổ.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Tôn Mạn Nhu nói tiếp: “Vừa rồi thật sự cám ơn anh rất nhiều, nếu không phải có đồng chí Ôn, chỉ sợ chuyến này tôi chạy trời cũng không khỏi nắng, tôi đến đây vì muốn nói một tiếng cảm ơn với anh.”
Ôn Như Quy: “Trước đó không phải cô đã cảm ơn rồi à?”
“……”
Tôn Mạn Nhu gượng cười một tiếng: “Tôi cảm thấy một tiếng cảm ơn vẫn chưa đủ để biểu đạt lòng cảm kích của tôi đối với đồng chí Ôn, cho nên muốn trao đổi phương thức liên hệ với nhau.”
“Không cần, tôi phải lên tàu rồi, đi trước đây.”
Nói xong anh xoay người đi luôn.
Tôn Mạn Nhu không ngờ anh nói đi là đi luôn, vội vàng đuổi theo: “Ôn……”
Cô ta còn chưa dứt lời đã té ngã một cái, đau đến mức khiến cô ta kêu lên một tiếng.
Hai mắt cô ta đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Như Quy, nhưng dường như người phía trước không nghe thấy động tĩnh ở phía sau vậy, ngay cả đầu anh cũng không quay lại, rất nhanh đã biết mất trong dòng người.
“…”
**
Đồng Tuyết Lục không biết cơn phong ba Ôn Như Quy đã trải qua phía bên này.
Sáng hôm sau khi thức dậy, cô bỏ số bánh rán nhân hẹ còn dư lại tối qua vào trong chảo dầu, chiên lại lần nữa, cộng thêm cháo loãng, người nhà họ Đồng hưởng thụ một bữa sáng phong phú.
Sau khi cơm nước xong, cô gói nửa đĩa củ cải viên, dẫn theo Đồng Miên Miên đến nhà họ Ngụy.
Nhìn thấy cô lại mang đồ đến đây, Thẩm Uyển Dung nhẹ giọng trách: “Không phải đã nói với cháu không cần mang đồ đến đây rồi sao?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Vốn dĩ tối hôm qua cháu định mang qua đây rồi, chỉ là cháu sợ hai người đã ngủ, đúng rồi, lát nữa cháu sẽ đến cung tiêu xã mua bột mì, khi về sẽ mang đến đây trả cho bà nhé.”
Thẩm Uyển Dung xua tay: “Một chút đồ thôi mà, không cần gấp.”
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống xoa đầu Đồng Miên Miên: “Chị phải đi làm rồi, em ở nhà bà Thẩm nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời đó, biết chưa?”
Cô nhóc đã quen việc mỗi ngày đều đến nhà họ Ngụy rồi.
Đồng Miên Miên chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh của mình, cất giọng trẻ con lên nói: “Chị yên tâm, Miên Miên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Nói xong còn gật đầu thật mạnh, ngoan không chịu nổi.
Đồng Tuyết Lục hôn cô bé một cái, sau đó tạm biệt hai người, đi làm.