Chương 100: Ly trà xanh thứ một trăm

Chị cả Hà: “Liên quan cái rắm gì đến cô? Đây là chuyện nhà họ Hà chúng tôi, cô xen mồm vào làm gì?”

Chị hai Hà: “Đúng thế, ai cho mày xem mồm vào việc nhà người khác, cẩn thận bà đây xé nát miệng mày ra.”

Chị ba Hà: “Đúng thế, nếu còn lắm miệng nữa tao đánh chết mày!”

Người trong khu tập thể: “Bạn của bạn trai vị nữ đồng chí này chính là đội trưởng trong đồn công an, các người đánh cô ấy chúng tôi sẽ đến đồn công an làm nhân chứng!”

Ba chị em nhà họ Hà: “...”

Con mẹ nó sao lại cảm thấy nghẹn khuất như vậy nhỉ?

Tô Tú Anh nói: “Phòng ở đã được sửa tên ở chỗ quản lý bất động sản rồi, hiện giờ phòng này là của con gái Hà Tiểu Thu nhà tôi, nếu các người không tin thì vào tù hỏi Hà Bảo Căn xem, nếu như các người dám làm bậy, tôi sẽ đưa cả nhà các người vào tù đoàn tụ với nhau!”

Ba chị em nhà họ Hà: “...”

Thấy vẻ mặt Tô Tú Anh không giống như đang nói dối, hơn nữa còn có Đồng Tuyết Lục ở bên cạnh, ba chị em nhà họ Hà thương lượng một chút, sau đó quyết định vào tù hỏi Hà Bảo Căn trước, rồi quay lại chỗ này sau.

Đợi bọn họ đi khỏi, Đồng Tuyết Lục mới hỏi thăm: “Phòng ở thật sự đã sửa tên rồi?”

Sau này nếu cô muốn đến đây ở, thì cần phải hỏi thăm rõ ràng vấn đề này.

Tô Tú Anh gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa còn do Hà Bảo Căn tự mình nhắc tới.”

Hai mắt Đồng Tuyết Lục trợn tròn: “Sao có thể? Chắc không phải đột nhiên lương tâm của Hà Bảo Căn trỗi dậy chứ?”

Tô Tú Anh cười mỉa mai: “Đương nhiên không phải rồi, anh ta làm như vậy với một điều kiện, anh ta bảo tôi không được sửa họ cho Tiểu Thu!”

Như vậy thì có thể lý giải được rồi.

Khả năng sinh sản của Hà Bảo Căn không tốt, sau này ra ngoài chỉ sợ rất khó có con nữa, rất có thể Hà Tiểu Thu chính là đứa con duy nhất trong đời này của anh ta.

Bây giờ anh ta đã ly hôn với Tô Tú Anh rồi, anh ta sợ sau khi Tô Tú Anh tái giá sẽ sửa họ cho Tiểu Thu, cho nên mới dùng phòng ở làm điều kiện trao đổi.

Tô Tú Anh giải thích: “Tôi không có ý định tái giá, bây giờ cũng không tiện sửa họ cho Tiểu Thu, nếu không lấy căn phòng này thì lãng phí, đây là thứ hai mẹ con anh ta nợ tôi và Tiểu Thu, cho nên tôi đã đồng ý rồi.”

Đồng Tuyết Lục: “Chị làm rất đúng! Không lấy thì lãng phí, những lúc thế này không cần nói chuyện cốt khí!”

Tô Tú Anh thấy cô không vì chuyện này mà khinh thường mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cho nên cô cứ yên tâm thuê căn phòng này đi, sau khi bọn họ hiểu rõ, bọn họ sẽ không dám đến đây làm loạn nữa.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu, nhét tiền và phiếu gạo vào tay chị ta, sau đó xoay người nhấc chân lên chạy.

Nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của cô, Tô Tú Anh không nhịn được bật cười.

**

Khi cô về đến nhà, người trong khu tập thể cũng đã nhận được tin tức.

Bác Thái không nỡ để cô đi: “Tuyết Lục, cháu mới tới đây được bao lâu chứ, sao nói đi là đi ngay thế?”

Trong mắt bác Thái, Đồng Tuyết Lục tính tình tốt, con người lương thiện hào phóng, nấu ăn ngon, biết chăm sóc trẻ con, làm hàng xóm với cô rất thoải mái.

Những người khác cũng vội vàng gật đầu: “Đúng thế, trước đây còn không lộ ra chút tin tức nào, đột nhiên lại nói sắp đi, đúng là khiến người ta khó có thể tiếp thu!”

Đồng Tuyết Lục cũng làm ra vẻ mặt luyến tiếc: “Cháu cũng không nỡ xa các thím, chỉ là trước đây mọi chuyện còn chưa xác định, cháu nào dám nói với mọi người, nếu như sau đó mọi chuyện không thành, chẳng phải làm trò cười sao?”

Bà Từ hỏi: “Cháu đến nội thành đã có chỗ ở chưa? Sau này Miên Miên có ai chăm sóc giúp cháu không?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Nơi ở cháu đã tìm được rồi, người chăm sóc Miên Miên thì tạm thời cháu vẫn chưa tìm được người thích hợp, đến lúc đó cháu sẽ nói với giám đốc một tiếng, xem có thể để cháu dẫn theo con bé đến tiệm cơm không.”

Ngoài thời gian ăn cơm buôn bán náo nhiệt ra, những lúc khác ở tiệm cơm quốc doanh cũng không có việc gì cả, cô dẫn theo cô nhóc đến đó làm việc, cũng không phải không được.

Có điều nhìn qua Lưu Đông Xương giám đốc tiệm cơm quốc doanh có vẻ không phải người dễ đối phó, thao tác cụ thể thế nào còn phải tinh toán kỹ càng.

Mọi người thấy cô đã sắp xếp hết mọi việc rồi, chỉ nói thêm vài câu nữa rồi giải tán.

Vợ ông Lâm đứng trước cửa nhà, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, ghen ghét đỏ cả mắt.

Chẳng qua bà ta mới từ nhà mẹ đẻ quay về, lần này không dám trêu chọc Đồng Tuyết Lục nữa, bà ta chỉ hừ một tiếng rồi lắc mông vào nhà.

Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Tuyết Lục mới nói chuyện chuyển nhà cho ba anh em nhà họ Đồng biết.

Bởi vì đã biết trước rồi, nghe thấy tin tức này Đồng Gia Minh không có gì bất ngờ cả.

Đồng Gia Tín thì trợn tròn mắt hỏi: “Chị thay đổi công việc từ khi nào?”

Đồng Tuyết Lục: “Hôm nay, ngày mai hai đứa đến trường học nói với thầy cô một tiếng, sau này hai đứa không thể tiếp tục học ở bên này nữa, phải chuyển tới nội thành.”

Tiệm cơm quốc doanh cho cô thời gian năm ngày.

Trong năm ngày này, cô vừa phải chuyển nhà, vừa phải giúp Đồng Gia Minh và Đồng Gia tín chuyển trường, tính ra thì thời gian rất cấp bách.