Đồng Tuyết Lục bị tiếng ve kêu ngoài cửa sổ đánh thức.
Khoan đã, cô nhớ rõ trước khi hôn mê, mình đang ở sân trượt tuyết, vào ngày mùa đông sao lại có tiếng ve kêu được nhỉ?
Cô khó hiểu mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là chăn màn thô ráp, trên chiếc bàn gỗ bên cạnh đặc một chiếc phích nước nóng kiểu cũ, và một cái ca sắt tráng men bên trên có in sáu chữ “Phụ nữ đỡ nửa bầu trời”.
Đồng Tuyết Lục vẫn đang mơ màng khó hiểu, cửa phòng đột ngột bị người khác mạnh mẽ đẩy ra.
Thái Xuân Lan bước vào, nhìn thấy người trên giường vẫn đang nhắm mắt, thì bĩu môi oán giận nói:
“Anh nói xem, cô út đã lớn như vậy rồi, sao còn hay gây chuyện như vậy? Còn bày trò thắt cổ tự tử trong nhà, nếu không phải em vào xem thử, bây giờ trong nhà đã xảy ra án mạng rồi.”
“Thôi, em bớt tranh cãi…”
“Vì sao em phải bớt tranh cãi?! Trước kia cho rằng cô ta là em ruột của anh, là em chồng của em, em mới nhường cô ta, hiện giờ đã xác định cô ta không phải con gái nhà họ Đồng, dựa vào đâu em còn phải cung phụng cô ta như lão tổ tông? Nếu là em, đợi người tỉnh lại lập tức ném ra ngoài là xong!”
Thái Xuân Lan nhìn trên giường người, vui sướng khi người khác gặp họa.
Cả đại viện của Tổng bộ hậu cần có ai không biết, hai ông bà nhà họ Đồng yêu chiều nhất con gái nhỏ nhà mình, ngậm trong miệng sợ tan cầm trong tay sợ rớt. Hai người con trai đều phải xếp sau, từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã ăn ngon uống tốt, kiều dưỡng đến mức làn da trắng nõn hơn cả trứng gà bóc.
Nhưng mà tính cách Đồng Tuyết Lục lại xảo quyệt tùy hứng, cô ta là chị dâu luôn phải nhường nhịn hết chỗ nọ đến chỗ kia, vốn tưởng rằng những ngày tháng như vậy vẫn phải nín nhịn sống tiếp, nào ngờ hai tháng trước, có một cô gái đột nhiên chạy đến nhà họ Đồng, nói cô ta mới là con gái nhà họ Đồng bị mẹ mìn bắt cóc từ mười lăm năm trước.
Tin tức này giống như một tia sét, đánh cả nhà họ Đồng đều sững sờ.
Mười lăm năm trước, Đồng Tuyết Lục mới ba tuổi đã bị mẹ mìn bắt cóc, mãi cho đến hai năm sau mới tìm lại được, bởi vì sau lưng cô có một nốt ruồi thịt, các tin tức khác cũng khớp, cho nên nhà họ Đồng không nghi ngờ gì.
Ai biết, kết quả lại là nuôi hộ con cho người khác!
Người phụ nữ kia lớn giọng ồn ào, âm thanh vang dội, khiến đầu Đồng Tuyết Lục đau như muốn nứt ra, hận không thể nhảy dựng lên cho cô ta một cái bạt tai.
Lúc này cô mới tiêu hóa xong ký ức không thuộc về mình trong đầu, trong lòng cô thường xuyên có xúc động muốn xuyên không làm đại thần, không ngờ có một ngày cô xuyên không thật.
Một khắc trước cô vẫn đang ở sân trượt tuyết chơi đùa với một tiểu thịt tươi, tiểu thịt tươi có vẻ ngoài anh tuấn, vai rộng eo thon chân dài, hơn nữa gia thế trác tuyệt, là người theo đuổi rất không tồi.
Những năm gần đây, người quỳ gối dưới váy cô nhiều vô số kể, cô rất hưởng thụ loại cảm giác được người ta theo đuổi này, nhưng không dễ dàng rung động.
Bởi vậy rất nhiều người từng mắng cô là VIP trong số các loại trà xanh, là tra nữ, là máy bay chiến đấu... Nhưng cô đều mỉm cười cho qua.
So với đàn ông mà nói, thế gian này luôn hà khắc hơn với phụ nữ.
Tiểu thịt tươi theo đuổi cô ba năm, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, bản thân cũng rất có bản lĩnh, cô nghĩ hay là chọn anh ta đi, từ đây cô rửa tay chậu vàng làm hiền thê lương mẫu.
Nhưng không ngờ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lại tình cảm của mình, cô đã đâm đầu vào một thân cây phủ đầy tuyết.
Lần nữa tỉnh lại đã tới thập niên 70 này rồi.
Trước khi xuyên sách, cô từng thảo luận với chị em plastic của mình, nếu xuyên qua mọi người muốn đến niên đại nào nhất, lúc ấy cô nói, chỉ cần không xuyên đến thập niên 60 – 70 thiếu ăn thiếu mặc xuyên đến đâu cũng được.
Vậy mà cuối cùng lại khiến cô xuyên đến thập niên 70.
Đúng là ngày đen như chó cắn!
Mấu chốt là quyển sách này còn là quyển sảng văn vả mặt, tam quan bất chính đến mức thái con mẹ nó quá.
Trong sách, nữ chủ lợi dụng bàn tay vàng trọng sinh cướp lại thân phận của mình, còn cướp đi cả công việc và vị hôn phu của thiên kim giả, từ đó bước lên đỉnh cao đời người.
Thân thể Đồng Tuyết Lục xuyên tới chính là thiên kim giả trong sách, là nữ phụ danh xứng với thực, cô bị nữ chủ điên cuồng vả mặt, sau đó còn bị thiết kế gả cho lão già một đời vợ, cuối cùng bị gia bạo đi chầu diêm vương.
Nói cách khác, cô chính là công cụ hình người làm nổi bật tính chất sảng văn trong tác phẩm.
Chẳng lẽ đây là báo ứng trong truyền thuyết sao?
Nhưng mà cô, thứ nhất không làm tiểu tam, thứ hai bao giờ làm khó bạn nữ khác, có nhất thiết phải ra tay độc ác với cô như vậy không?
Thôi, xuyên cũng đã xuyên rồi, nghĩ nhiều đau đầu.
Nói ra thì thân thể này mới mười tám tuổi, trẻ hơn bảy tuổi so với cô trước khi xuyên qua, tính ra thì cô vẫn kiếm lời.
Còn về cốt truyện, bàn tay vàng gì đó, cô không sợ gì cả.
Coi như đổi bản đồ tiếp tục công lược NPC thôi.
Trước mắt, cha mẹ thân sinh của nguyên chủ trong khoảng thời gian trước đã xảy ra tai nạn xe cộ, đồng loạt qua đời, ngoài nguyên chủ ra, còn lưu lại ba đứa trẻ khác.
Tuy rằng hiện tại ba đứa trẻ kia nghèo rớt mùng tơi, nhưng trong tương lai, bọn họ sẽ trở thành đại lão số một số hai mỗi ngành nghề.
Lúc này trước mặt cô có hai con đường có thể đi:
Một là ở lại nhà họ Đồng, trạch đấu với nữ chủ như gà chọi.
Hai là rời khỏi nhà họ Đồng, quay về nuôi ba đại lão tương lai.
Xuyên sách, tất nhiên phải làm nữ chủ trong tác phẩm, ai thích làm gà chọi, ai thích trạch đấu thì đi mà làm.
Cô muốn chơi trò nuôi dưỡng đại lão!
Nghĩ đến đây, lông mi cô run rẩy hai cái, phát ra âm thanh mơ hồ.
Nhận ra động tĩnh, Thái Xuân Lan tiến lại gần thô lỗ đẩy cô một ái: “Tỉnh rồi thì mau đứng dậy!”