Bà Jenny nhìn khuôn mặt quan tâm của hai người, nhịn không nổi đành thở dài một hơi: “Là A Nghị đã xảy ra chuyện. Chúng ta vừa tiến vào khu tây thì may mắn thấy được một mảng Thiết Lê mộc khiến mọi người đều rất vui vẻ, Ryan thấy một mảng này đủ bà và A Nghị thu hoạch mấy tiếng, lại thấy bốn phía trống trải, cũng không có tinh thú lợi hại nào liền nói rằng cậu ta đi chỗ khác xem xét, chúng ta cũng nghĩ không có nguy hiểm gì nên để cho Ryan an tâm đi. Ai ngờ……”
“Ai ngờ……” Vừa nói hốc mắt bà Jenny dần dần đỏ lên: “Ai ngờ Ryan rời đi chưa đến một giờ, đột nhiên xuất hiện mấy con Trường Chủy Trư, bà và A Nghị trở tay không kịp chỉ có thể bắt buộc nghênh chiến, trong khi chúng ta đang vật lộn, A Nghị chặn phần lớn số Trường Chủy Trư tập kích, nhưng cánh tay và đùi đều bị Trường Chủy Trư cắn bị thương, may mắn Ryan kịp thời chạy đến, bằng không hậu quả không giám tưởng tượng.”
* Trường Chủy Trư: lợn mõm dài.
Trường Chủy trư là loại tinh thú thường thấy, vì miệng rất dài nên mới gọi như vậy, miệng của chúng dài khoảng trên dưới hai mét, chiều cao lại không đến nửa thước, cả thân mình đều phủ kín bộ lông màu nâu, miệng dài chứa bộ hàm răng đầy sắc nhọn chính là vũ khí tự nhiên của chúng, chúng am hiểu quần công, đứng ở khoảng cách xa dùng miệng và hàm răng tấn công kẻ thù. Nếu ở dã ngoại chỉ có một mình mà đột nhiên bị đám Trường Chủy trư vây lại, vậy nguy hiểm rồi.
*Trường Chủy trư dài khoảng 2m, chiều cao chưa đến nửa thước (1 thước = 33cm, nửa thước = 16.2cm): ôi mẹ ơi, mọi người tưởng tượng được hình dáng của Trường Chủy Trư không? Tác giả có nhầm ở đâu không vậy? (@_@)
Bà Jenny lau nước mắt, lắc lắc đầu thở dài: “Ai ~ Nên làm gì bây giờ? Hiện giờ A Nghị xảy ra chuyện rồi, nhà cậu ấy có hai đứa còn đi học, cậu ấy cũng không có nghề nào khác, về sau cả nhà sống thế nào đây?”
Sầu.
Bà Jenny rất buồn: “Bà cùng Ryan đưa cậu ấy đến bệnh viện khu 10, bác sĩ nói có khả năng muốn cắt chân……”
Quý Dữu nghe xong lo lắng nói: “Bà Jenny, chẳng lẽ không thể đưa đến bệnh viện nào tốt hơn sao? Cháu nhớ rõ hiện tại kỹ thuật chữa bệnh rất phát triển, căn bản không cần phải cắt chân, dù có chặt đứt chân cũng có thể nối lại một cách hoàn hảo không tổn hao gì.”
Leah nhìn Quý Dữu, thở dài rồi giải thích: “Bệnh viện tốt hơn thì nhà họ Tạ không đủ điều kiện đâu.”
Quý Dữu: “…… Cũng đúng.”
Thời đại hiện giờ kỹ thuật chữa bệnh cực kỳ phát triển, gãy chân đứt tay, thiếu tay thiếu chân gì căn bản không thành vấn đề, đến bệnh viện là nối lại được, không đến nửa tháng là có thể khôi phục như lúc đầu, dù cánh tay hay đùi bị mất cũng có thể lấy tế bào trên người mình tổ chức lại, sau đó nuôi cấy chân hoặc tay rồi tiếp nối…… Kỹ thuật phát triển thật nhưng giá cả đối với những người sống trên tinh cầu rác số 101 này đúng là rất đắt đỏ.
Bà Jenny ở phòng khách tìm kiếm gì đó, thấy hành động của bà Leah nhịn không được hỏi: “bà ơi, bà tìm gì vậy?”
Bà Jenny nói: “Bà tìm mấy hộp năng lượng mà trước đây hai bà cháu mình cất đi, lấy tới bán đổi thành tiền đưa sang nhà họ Tạ đi.”
Kỳ thật Leah biết mấy hộp năng lượng này bà đã cất giữ từ lâu, tính tương lai để lại cho mình dùng, hiện tại lấy ra…… Leah nghe xong nhưng không có chút bất mãn nào, cô gật đầu đồng ý: “Được ạ.”
*Hộp năng lượng: mọi người còn nhớ chương đầu tiên có cảnh bà Jenny nhặt được hộp năng lượng nhưng không biết đó là gì nên Ryan mới giải thích không? Chắc tác giả quên mất rồi (>_<)
Bà Jenny không nhịn được đi tới xoa mái tóc mềm mại của Leah như khi còn nhỏ, bà nhẹ nhàng nói: “Leah thật ngoan, về hộp năng lượng sau này bà sẽ nghĩ cách mua cho cháu. Nhưng chú Tạ Nghị của cháu lâm vào hoàn cảnh khó khăn, chúng ta có thế giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp, bằng không có ai giúp đỡ nhà họ đâu?”
“Ai ~”
Leah giang hai tay ra ôm lấy bà khẽ cười: “Bà ơi, cháu không còn trẻ con nữa, cháu đã trưởng thành rồi, có thể tự mình kiếm tiền, về sau cần dùng hộp năng lượng cháu sẽ tự nỗ lực kiếm tiền mua.”
Ai ~
Quý Dữu khe khẽ thở dài nhẹ giọng hỏi: “Bà Jenny, bà biết để trị liệu cho chú Tạ Nghị cần bao nhiêu điểm tín dụng không ạ?” Cô mới bán được năm lắc tay cộng thêm tiền tiết kiệm thì trước mắt có khoảng trên dưới 150 điểm tín dụng.
Ít tiền như vậy quả thực như muối bỏ biển, nhưng nghe bà Jenny nói có thể giúp được bao nhiêu thì giúp đi.
Bà Jenny nghe vậy, tự tính toán rồi trả lời: “Chỉ làm giải phẫu cắt chân mà nói đại khái cần 500 điểm tín dụng, nhưng về sau chú ấy muốn lấy tế bào nuôi cấy chân mới đại khái phải mất 10.000 điểm tín dụng.”
10.000!
Đôi mắt Quý Dữu trừng lớn.
Đây không phải khoản tiền nhỏ.
Cho nên ---
Mọi người mới sầu a.
Bà Jenny nói: “Chú Tạ Nghị của các cháu tính sẽ cắt chân trước đã, về sau suy xét việc nối chân sau.”
Gần như tất cả tinh thú trong vũ trụ đều có một loại độc tố trong cơ thể, nếu loại độc tố này không kịp thời rửa sạch, để nó tự do xâm chiếm cơ thể thì ngoài việc rất khó trừ tận gốc thì độc tố sẽ tùy ý phá hủy hệ thống miễn dịch của cơ thể, hạ thấp cấp bậc tinh thần lực và thể chất của người bị hại…… Tóm lại có nguy hại rất lớn, cần thiết kịp thời rửa sạch sẽ.
Bởi vì khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, nhân loại đã nắm giữ rất nhiều phương pháp rửa sạch loại độc tố, bệnh viện bình thường đều có thể làm loại giải phẫu này, nhưng kỹ thuật có phân biệt tiên tiến và lạc hậu, tinh cầu rác số 101 là nơi có trình độ chữa bệnh lạc hậu nhất trong toàn liên minh cho nên thiết bị rửa sạch độc tố và phương pháp đều rất lạc hậu; ví dụ như lần này chú Tạ Nghị bị Trường Chủy trư cắn thương, tình huống phần chân bị độc tố cảm nhiễm là nghiêm trọng nhất, muốn hoàn toàn thanh trừ độc tố thì biện pháp ở bệnh viện khu 10 chính là cắt chân đi sau đó rửa sạch.
Còn bệnh viện có kỹ thuật tiên tiến như khu 6 thì không cần cắt chân vẫn có phương pháp rửa sạch độc tố, nhưng nếu đưa tạ Nghị đến khu 6 trị liệu, vì Tạ Nghị không phải là cư dân khu 6, muốn vượt khu chữa trị thì bệnh viện muốn thu phí vượt khu, đại khái tính toán trị liệu trọn gói yêu cầu tiêu phí 15.000 điểm tín dụng.
15.000 a!
So với khu 10 bên này mất 500 điểm tín dụng cắt chân, lại mất 10.000 điểm tín dụng nuôi cấy chân tổng là 10.500 điểm tín dụng, thì sang khu 6 lại mất thêm 4.500 điểm tín dụng.
4.500 đấy!
Cũng không phải số tiền nhỏ.
Nhà Tạ Nghị không còn cách nào chỉ có thể lựa chọn phương pháp trị liệu khá là phiền toái.
Ai ~
Cho nên nhà nghèo muốn sinh gì thì sinh chứ đừng sinh bệnh, lời này không chỉ áp dụng ở thế kỷ 21 mà còn thích hợp với thời đại tinh tế có khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển.
Lại thở dài, Quý Dữu biết bà Jenny và chị Leah đều không còn tâm tư nói chuyện phiếm, vì thế cô đứng dậy chào tạm biệt.
Cô rời khỏi nhà Leah, ban đầu nghĩ tự mình đi ra ngoài lưới phòng hộ nhặt rác, nhưng nghĩ tới chú Tạ Nghị gặp phải chuyện đó nên nhất thời Quý Dữu thấy hơi sợ, không giám lỗ mãng tự đi nhặt rác nữa, dù thế nào cô cũng muốn tích góp một số tiền, cố gắng mua một khẩu súng năng lượng hoặc chủy thủ năng lượng để phòng thân, lúc đó cô mới giám tự mình đi nhặt rác.
Mua một khẩu súng năng lượng second-hand mất hơn 1000 điểm tín dụng.
Không có tiền là một bước khó đi.
Trước mắt chú Tạ Nghị còn ở bệnh viện, Quý Dữu nghĩ nghĩ, cảm thấy ngày mai đi thăm chú ấy sau, vì thế cô liên hệ với con của chú Tạ Nghị là Tạ Xuyên Khung, sau khi biểu đạt sự quan tâm xong cô lập tức gửi cho đối phương 200 điểm tín dụng, không đợi Tạ Xuyên Khung từ chối, Quý Dữu nhanh chóng tắt máy.