Chương 7: Quá khứ kinh hoàng

"Thập Tứ nương, Yên nương tử sẽ dùng bữa tối cùng người." Vân Thúy vẫn dịu dàng như cũ, nhưng thân hình chắn trước cửa không hề lay động.

Mai Cửu không còn cách nào khác, đành phải lui vào phòng.

An Cửu cảm nhận được sự tủi thân và đau lòng của nàng, không những không có tâm trạng an ủi mà còn tức giận quát: "Cô hãy tiết chế đi, có gì to tát đâu!"

Mai Cửu tức giận nghĩ: "Còn muốn người ta sống nữa không! Ngay cả đau lòng cũng không được sao?"

"Vậy cô nói xem, điểm nào đáng để cô khó chịu?" An Cửu dù sao cũng là nhân tài trong ngành, đã trải qua huấn luyện tàn khốc, nên rất giỏi việc kiểm soát cảm xúc, miễn là cô muốn là có thể bình tĩnh.

Mai Cửu ngạc nhiên, phát hiện ra rằng An Cửu cũng có thể nghe thấy những gì nàng nghĩ trong lòng.

Giọng điệu của An Cửu không được tốt lắm, nhưng Mai Cửu hiện giờ rất muốn tìm một người để tâm sự, nên nàng không nói gì, chỉ thầm nhủ trong lòng: "Ban đầu ta tưởng về nhà có thể gặp được cha, ai ngờ ông ấy đã qua đời rồi."

An Cửu lập tức nhận được nội dung ký ức về một người đàn ông, hóa ra chỉ khi Mai Cửu hồi tưởng lại một đoạn ký ức nào đó, thì cô mới có thể thấy được.

"Hầy, thật là quá an nhàn thoải mái, sao cô không mừng vì mình thoát chết trong gang tấc? Chỉ thấy gian truân, không thấy may mắn, còn lấy đó làm chuyện đau buồn, sống như vậy có ý nghĩa gì? Huống chi cô đã gặp người đàn ông đó mấy lần, chết thì chết rồi, có gì to tát đâu." An Cửu hoàn toàn không thể hiểu lý do tại sao nàng lại đau lòng.

Mai Cửu phản bác: "Cô thì hiểu gì chứ! Tuy tôi ít khi ở cùng cha, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha ruột của tôi, tình cảm ruột thịt, làm sao có thể coi nhẹ được! Nếu là cha của cô, cô có dám nói những lời lạnh nhạt như vậy không!"

"Tôi đang an ủi cô đấy, cô không nghe ra à?" An Cửu bực bội, cả đời cô cũng chỉ an ủi qua có mấy người: "Nếu không phải giữ cô lại còn có ích, thì những kẻ yếu đuối như cô, một phát súng bắn chết tôi còn tiếc đạn! Cái gọi là tình thân ruột thịt tôi không biết, chỉ nhớ năm mười hai tuổi, người đầu tiên tôi giết chính là cha mình."

"Cô... tại sao lại giết ông ấy?" Mai Cửu lạnh sống lưng, trời ơi, hồn ma này khi còn sống đã độc ác như vậy, vậy thì thành ma... Nàng rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.

"Ông ta là một bác sĩ, thường xuyên bạo hành gia đình, say mê nghiên cứu thuốc men, thậm chí còn lén lút dùng mẹ tôi để thử nghiệm những loại thuốc nguy hiểm đang phát triển của ông ta, mẹ tôi vì thế mà chết, vậy mà ông ta lại không bị pháp luật trừng phạt! Vì vậy tôi đã giết ông ta."

Sau đó, An Cửu bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên, ở đó được nửa năm thì có người đưa cô ra ngoài, sắp xếp cho cô một môi trường sống rất tốt, thậm chí còn cho cô vào đội bắn cung thi đấu, đó là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời cô kể từ khi mẹ qua đời, nhưng cuộc sống tăm tối cũng bắt đầu từ đó.

Tổ chức phi pháp chú ý đến gen bạo lực bẩm sinh trong máu cô, điều này cũng đến từ người đàn ông được gọi là "cha" kia. Thời gian sau đó, khi mạng người chết trên tay cô càng ngày càng nhiều, thì cô dần dần trở nên chai sạn với tình yêu và hận thù, cô không hận cha, nhưng cũng chẳng có chút tình cảm nào.

An Cửu bình thản kể lại đoạn quá khứ kinh hoàng này, nhưng lại khiến Mai Cửu sợ đến tái mặt.

An Cửu phát hiện ra rằng lời an ủi của mình dường như phản tác dụng, nên rất bất mãn: "Này! Cô không được căng thẳng!"

"Cô không phải là người!" Mai Cửu đầy kinh hãi.

An Cửu nói: "Điều này không cần cô nhắc nhở."

Bây giờ cô chỉ là một linh hồn tồn tại trong cơ thể người khác, quả thật không thể coi là một con người nữa.

Mai Cửu không nói gì nữa, im lặng co ro ở góc giường, chôn đầu giữa hai chân, toàn thân run rẩy.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn tối. Khi Mai Cửu gặp Mai Yên Nhiên, thì nước mắt tuôn rơi không ngừng. An Cửu im lặng, cô sợ rằng nếu mình nói thêm một câu nào đó thì sẽ khiến cô gái này sợ ngất đi mất, nên đành phải yên lặng cảm nhận hương thơm và hơi ấm từ vòng tay của người phụ nữ.

Lần này khác với việc nắm tay A Thuận, ngoài sự phản cảm, cô còn cảm thấy hơi thoải mái, dường như... đây là nơi an toàn nhất trên thế giới.

"Con đừng sợ." Mai Yên Nhiên nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. "Chỉ cần mẹ còn sống một ngày, thì nhất định sẽ không để con chịu khổ."

"Mẹ." Mai Cửu nghẹn ngào, muốn nói với Mai Yên Nhiên rằng trong cơ thể mình đang ẩn chứa một hồn ma đáng sợ, nhưng lại lo lắng mẹ sẽ bị thương tổn, nên đành phải kìm nén.

Bữa tối chỉ có ba người, mẹ con Mai Yên Nhiên và A Thuận.

Mai Cửu bị An Cửu mê hoặc, vừa ngồi vào bàn đã bắt đầu ăn uống thả ga, trông giống như một cô gái quê mùa chưa trải sự đời, ngược lại A Thuận lại ăn uống từ tốn, thoạt nhìn trông giống một tiểu thư khuê các hơn.

Mai Cửu bị hoảng sợ, nhất thời quên mất những chuyện khác, A Thuận nhắc nhở bằng mắt vài lần, nàng mới nhớ ra lời hứa lúc sáng sớm.

Sau bữa ăn, nàng tìm cơ hội nói nhỏ với Mai Yên Nhiên.

Mai Yên Nhiên là người từng trải, nhìn ra A Thuận là cô gái có nhiều toan tính, trong lòng không mấy ưa thích, nhưng những chuyện Mai gia muốn biết thì chắc chắn không thể giấu được, dù sao đến lúc đó cũng sẽ bị vạch trần, tại sao bà phải gánh lấy sự oán giận của con gái? Vì vậy bà đồng ý ngay.

Mai Cửu yên tâm, vui vẻ nói với A Thuận.

Trời vừa tối, Mai Cửu đã rất mệt mỏi, đợi nữ tì dọn dẹp giường chiếu xong, thì lập tức ngả đầu ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Hôm sau trời vừa sáng, Vân Thúy đã thúc giục Mai Cửu rời giường: "Đi qua sớm một tí, thì mới không khiến cụ bà cảm thấy coi thường. Hơn nữa, sau khi gặp cụ bà ở Tị Hương Cư, còn phải đi thỉnh an cụ bà ở Sát Vân Cư, nếu đi muộn thì đi đi về về như thế sẽ đến quá trưa mất."

Mai Cửu cũng không có thói quen ngủ nướng, nghe Vân Thúy nói vậy, thì vội vàng xuống giường, để nữ tì phục vụ rửa mặt.

An Cửu nhìn cô gái trẻ rực rỡ mới lạ trong gương, mà hơi bị hoa mắt! Khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần, một chiếc áo màu xanh lá, cổ áo rộng cũng không che được cái cổ thon dài, dải lụa áo buông rủ, phần đuôi buộc một miếng ngọc trắng hình tròn, mái tóc đen nửa xõa nửa búi, trong vẻ non nớt lại toát ra một vẻ đẹp trong trẻo ưu nhã đặc biệt, như một con hạc tiên ở bên dòng nước.

An Cửu thực sự không kìm được mà khen ngợi một câu: "Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục rữa thối nát."

Mai Cửu giật mình.

Vân Thúy không bỏ lỡ sự hoảng hốt thoáng qua của nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư sao vậy? Có phải không hài lòng với bộ trang phục này không?"

"Không, không có." Mai Cửu vội vàng phủ nhận.

Vân Thúy không hỏi thêm, nhưng trong lòng thấy lạ, sao lại có người tự làm mình hoảng sợ? Hay là... bị chính mình làm cho kinh ngạc?

Mai Cửu cứng ngắc người, cho đến khi đi dưới ánh nắng mặt trời mới dần dần thả lỏng: Ma quỷ sợ ánh sáng mặt trời phải không!

Lúc này, An Cửu đang bận ngắm cảnh vật trong viện, không có tâm trạng để ý đến suy nghĩ của cô gái nhỏ.

Phủ Mai rất rộng, nhìn đâu cũng thấy cây cối, trong rừng cây có những góc nhà bay bổng ẩn hiện.

Đang vào giữa thu, lá khô rơi rụng như bướm bay phấp phới.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong rừng cây lập tức đổ một trận mưa lá khô.

"Mẹ không đi sao?" Mai Cửu hỏi.

An Cửu còn chưa xem đủ, ánh mắt lại đột nhiên dời đi, nên cô không hài lòng mà hừ vài tiếng, khiến Mai Cửu loạng choạng vì bị dọa sợ.

"Thập Tứ nương cẩn thận." Vân Thúy đỡ lấy nàng: "Yên nương tử không đi, Thập Ngũ nương sẽ cùng người qua đó, chúng ta đến bến đò đợi cô ấy trước."

"Bến đò?" Mai Cửu kinh ngạc, trong nhà lại còn có cả bến đò!

Từ Ngọc Vi Cư đến bến đò không xa, đi qua con đường nhỏ trong rừng, trước mắt bỗng trở nên quang đãng. Sáng sớm mặt trời còn chưa mọc, mặt hồ rộng lớn mênh mông sương mù, nước và trời hòa quyện trong sương, trong làn sương mỏng như lụa mờ mờ thấy được những hòn đảo xanh um như ẩn như hiện. Bến đò bằng gỗ thông kéo dài ra hồ, bên cạnh đậu vài chiếc thuyền nhỏ.

A Thuận và nữ tì đi theo ả đã đợi sẵn trên bến đò, ả mặc một chiếc áo váy cổ chéo màu hồng nhạt, đôi mắt phượng hơi ngước lên, cũng là một mỹ nhân.