"An Cửu, cô đã ngủ chưa?" Mai Cửu nằm trong chăn run rẩy hỏi.
Nàng đồng tồn tại với An Cửu, tuy không thể có được được ký ức hay cảm nhận được cảm xúc của cô, nhưng lại có một cảm giác thân thiết khó tả. So với nguy hiểm tiềm tàng trong bóng tối, An Cửu không đáng sợ bằng.
An Cửu lười trả lời nàng.
"Bây giờ tôi có thể nghe thấy cả những âm thanh rất xa, tôi rất sợ, nhưng nhịp tim lại không đập nhanh như trước, giống như tôi cũng không sợ hãi đến thế." Mai Cửu lầm bầm lầu bầu. Ban ngày, sự chú ý của nàng bị phân tán nên cảm giác này không rõ ràng lắm, nhưng đến đêm khuya vắng lặng, nàng nhận ra mình thậm chí có thể nghe thấy tiếng sói tru vọng từ ngoài đồng hoang.
An Cửu thầm than, hóa ra Mai Cửu cũng được thừa hưởng năng lực của cô, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng thì vẫn chưa thể nói được! Ít nhất với tình hình hiện tại, Mai Cửu đang chiếm ưu thế, nàng là chủ nhân vốn có của cơ thể này, không cần phải tìm cách khống chế.
Nghĩ đến đây, An Cửu chợt nảy ra một ý, cô ho nhẹ hai tiếng rồi dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước đến nay: "Tôi đây."
"Nói chuyện với tôi được không? Tôi sợ lắm." Mai Cửu đột nhiên có thể nghe được, rồi cảm nhận được rất nhiều thứ trong đêm khuya tĩnh lặng, màn đêm vốn yên bình bỗng trở nên đáng sợ.
"Không sợ tôi nữa à?" An Cửu hỏi.
Mai Cửu không đáp, sợ, đương nhiên là sợ rồi, nhưng điều đáng sợ nhất lúc này chính là những âm thanh như tiếng lá khô xào xạc, lại giống như có ai đó đang rón rén bước đi.
"Cô không cần phải sợ tôi. Tôi chỉ là muốn tìm một chỗ tạm trú, lại vừa khéo gặp được cô." An Cửu moi hết tim gan cố nhớ lại những câu chuyện ma mà cô đã đọc trước đây: "Không phải ai tôi cũng có thể trú ngụ được, cô có thể chứa đựng tôi, chứng tỏ chúng ta có duyên phận với nhau. Cô đang làm việc tốt đấy, sau này nhất định sẽ nhận được phúc báo."
Phúc báo! Cười chết mất, An Cửu thấy mình đóng vai "sói đội lối bà ngoại" [1] thật sự rất thú vị.
[1] Lấy nhân vật trong truyện “Cô bé quàng khăn đỏ”
An Cửu biết rất ít chuyện ma, nhưng cô nghĩ đủ để đánh lừa người có chỉ số thông minh như Mai Cửu rồi.
Quả nhiên, Mai Cửu rất vui: "Tôi biết ngay cô không phải người xấu rồi mà."
"Cô gái ngoan, cô nói đúng lắm." An Cửu nhiệt tình khẳng định, đương nhiên cô không phải người xấu, bởi vì cô là ác quỷ.
"Cô ngủ trước đi, có ta ở đây thì yêu ma quỷ quái gì cũng không dám đến gần đâu." Giọng An Cửu đột ngột trở nên lạnh lùng: "Nhưng tôi có thể bảo vệ cô, nhưng cô cũng phải cam đoan không được nói cho bất kỳ ai biết về sự tồn tại của tôi, nếu không... cô hiểu chứ?"
"Được." Mai Cửu gật đầu đồng ý ngay.
Có người bầu bạn, Mai Cửu dần thả lỏng tinh thần, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
An Cửu nhanh chóng nắm lấy cơ hội điều khiển cơ thể, xuống giường hoạt động.
Cô sẽ không ngồi yên chờ chết. Nếu buộc phải hy sinh một người để người kia được sống, cô tuyệt đối không phải là kẻ chịu thiệt! Nếu hai người có thể cùng tồn tại, cô cũng sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt hoặc trục xuất linh hồn của Mai Cửu - bởi vì cô vốn dĩ là một cá thể độc lập, không cần những thứ thừa thãi.
An Cửu chưa biết cách nào để chiếm đoạt lấy thân xác này, nhưng trước tiên, cô phải làm cho bản thân thích nghi với nó.
An Cửu có thể cảm nhận được có ít nhất năm người xung quanh căn phòng, cô không thể hành động thiếu thận trọng. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, An Cửu quyết định tập hít đất, gập bụng để rèn luyện thân thể.
Vừa thử, cô liền nhận ra cơ thể này thật sự quá yếu đuối!
An Cửu nằm rạp trên mặt đất, hai cánh tay gầy gò này thậm chí còn không chống đẩy nổi một cái! Cô phải dùng ý chí cắn răng mới gắng gượng hoàn thành được năm cái.
Hăng quá hóa dở, cần phải từng bước một. An Cửu không ép buộc bản thân nữa. Tập hít đất xong, cô tiếp tục tập thêm hai mươi cái gập bụng.
Sau đó, cô ngồi trên giường luyện tập các ngón tay, việc này không chỉ giúp cô điều khiển cơ thể tốt hơn mà còn rèn luyện sự linh hoạt cho cơ thể.
Lăn lộn đến nửa đêm, An Cửu mới miễn cưỡng nhắm mắt.
Sáng sớm.
Mai Cửu tỉnh dậy, cảm giác toàn thân nặng nề như bị rót chì, mí mắt cũng nặng trĩu!
"Nương tử, hôm nay người phải đi tiền viện bái kiến thiếu gia và các vị bô lão." Vân Thúy gõ cửa nhắc nhở.
"Vào đi." Mai Cửu cố chống người muốn ngồi dậy nhưng bất lực.
Vân Thúy đẩy cửa vào, đợi đến khi tiến vào gian trong nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt, quầng thâm dưới mắt của nàng thì giật mình: "Nương tử, người sao vậy?"
"Ta thấy hơi khó chịu." Giọng Mai Cửu yếu ớt.
Vân Thúy đưa tay bắt mạch, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, nghĩ có lẽ do y thuật của mình non kém nên lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, việc bái kiến các vị bô lão không thể trì hoãn! Để tôi đi mời đại phu."
Nói xong liền chạy như bay ra ngoài, chứng tỏ nàng ta rất sốt ruột.
Chưa đầy một khắc sau, Mai Cửu nhìn qua màn che đã thấy Vân Thúy dẫn theo một ông già râu bạc bước vào.
Ông ngồi xuống trước giường, Vân Thúy đưa tay Mai Cửu ra khỏi màn, sau đó phủ lên cổ tay một miếng vải mỏng như tơ.
Ông đặt ngón tay lên bắt mạch một lúc rồi nói: "Nương tử thân thể khỏe mạnh, chỉ là do quá mệt mỏi, có lẽ do chưa nghỉ ngơi đủ nên mới vậy. Cứ tiếp tục dùng bài thuốc bổ đã kê trước đó, trong vòng năm ngày sẽ hồi phục lại thôi."
"Nhưng mà đại phu, hôm nay nương tử phải đi gặp thiếu gia và các vị bô lão, có cách nào giúp nương tử đi lại được không ạ?" Vân Thúy hỏi.
Vị đại phu đáp: "Không cần dùng thuốc cũng có thể đi lại được, chỉ là hơi mệt một chút thôi, Thập Tứ nương cố gắng một chút là được."
"Đa tạ đại phu." Vân Thúy tiễn vị đại phu ra cửa.
Trở lại phòng, Vân Thúy vén màn giường lên: "Nương tử, việc hôm nay vô cùng quan trọng! Người cố gắng một chút nhé."
"Ừm." Mai Cửu khó nhọc ngồi dậy.
Vân Thúy dìu nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu công việc chải tóc, trang điểm hàng ngày.
Hôm nay nàng mặc y phục màu khói xám, rất giản dị, tóc cũng chỉ búi gọn đơn giản, không cài thêm bất kỳ đồ trang sức nào. "Quy củ trong nhà là khi gặp các vị bô lão không được ăn mặc lộng lẫy."
Mai Cửu khẽ cười: "Như vậy thoải mái hơn."
"Vâng." Vân Thúy cười đáp, dùng phấn thoa nhẹ lên mặt nàng, che đi quầng thâm dưới mắt.