Chương 3: Chương 3

Bên trong nhà họ Nhuế, cũng cũ nát giống bên ngoài, chỉ là mẹ Nhuế khéo tay, phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ, thoạt nhìn còn có mấy phần ấm áp, hoàn toàn khác biệt với biệt thự không có hơi thở con người của nhà họ Tấn.

Lần đầu tiên Nhuế Tuyết Tình trực quan tiếp xúc được thành viên gia đình -- ở hành tinh mẹ của cô, là không có ba mẹ hoặc người phụ nữ như vậy tồn tại, ngay cả bầu bạn cũng rất tùy tiện, ngán muốn tách ra mỗi người một nơi là được, hai bên không còn ràng buộc gì. Đối với "người nhà" bỗng nhiên xuất hiện này, Nhuế Tuyết Tình thấy có mấy phần mới mẻ, cũng kiên nhẫn khóc một trận với mẹ Nhuế, đương nhiên là mẹ Nhuế khóc cô ở bên cạnh không nói một tiếng.

Tiểu Vương đã bị Nhuế Tuyết Tình đuổi đi, chỉ là chưa lái xe đi, Nhuế Tuyết Tình nghĩ tới chỗ này hẻo lánh thế này, có xe có thể dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy lấy hai tờ một trăm đồng từ trong ví ra, để Tiểu Vương tự đón xe trở về.

Mẹ dần dần ổn định lại cảm xúc, chỉ là trong miệng vẫn nói mấy câu oán trách, "đứa con gái bất hiếu này" "tại sao trễ như thế mới về nhà"..., Nhuế Tuyết Tình nghe cho có, may mắn là cô tới, nếu không để người chủ cũ muốn uống thuốc ngủ kia tới, mẹ Nhuế còn phải khóc đến chừng nào đây.

Ba Nhuế châm điếu thuốc, hít hai hơi, mới nói: "Đừng khóc! Mày đột nhiên về nhà làm gì?" Câu đầu là nói với mẹ Nhuế, câu sau là hỏi Nhuế Tuyết Tình.

Năm đó Nhuế Tuyết Tình trở mặt với người nhà, chủ yếu là bởi vì gả vào nhà giàu, chỉ sợ gia đình này sẽ làm bẽ mặt với gia đình chồng, làm người ta xem thường, vì vậy kêu khóc muốn đoạn tuyệt quan hệ, cuối cùng thật sự độc ác liên tiếp nhiều năm không liên lạc với nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ đẻ đã sớm bị cô ta làm ầm ĩ đến thương tâm, cô ta không trở về nhà, nhà mẹ đẻ cũng rất có cốt khí không đi nhà họ Tấn nhìn cô ta.

Đáng thương mấy năm đầu mẹ Nhuế nhớ cháu ngoại đến mức mỗi khi trời tối đều khóc một trận.

Suy cho cùng ba Nhuế cũng là người làm chủ một nhà, gặp phải chuyện vẫn vững vàng, Nhuế Tuyết Tình đột nhiên trở lại, ông không nhịn được suy nghĩ có phải nó ở nhà họ Tấn sống không tốt hay không, hay gay go, có phải chính nhà mẹ đẻ ông cản trở, người nhà họ Tấn vẫn không muốn nó.... ......

Mặc kệ mình như thế nào, ở trước mặt ba mẹ già lớn tuổi, Nhuế Tuyết Tình tự học người địa cầu này truyền thống "tốt khoe xấu che", mở miệng nói: "Không có gì, chỉ là ở nhà nhàm chán, muốn trở lại nhìn hai người thôi."

Nhuế Tuyết Tình vừa mới nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, rất nhanh cửa bị đẩy ra, còn chưa nhìn thấy người tới, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo: "Ba mẹ, lúc nãy trên đường về con nhìn thấy đầu ngõ chúng ta chúng đậu một chiếc xe sang trọng, chậc chậc, thật nhiều người đứng ở đó xem. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, thấy ba mẹ ngồi chung một chỗ với Nhuế Tuyết Tình, cô gái trẻ tuổi hoạt bát nhất thời im lặng, người phụ nữ xa lạ trước mặt, cô nhìn một cái cũng biết là ai - tuy rằng cô rất muốn quên. Chị cả của cô, lại chưa từng làm nhiệm vụ của một người chị, thân là con gái đầu, làm ba mẹ tức giận đến thiếu chút nữa vào bệnh viện, mỗi lần thấy mẹ nhìn tấm hình của người phụ nữ này lau nước mắt, cô đều suy nghĩ tại sao mình lại có một người chị như vậy, nếu như không có chị ta, nhà bọn họ sẽ hạnh phúc hơn.

Nhuế Tuyết Tình thấy cảm xúc phức tạp trong đáy mắt cô gái, cũng không hề để ý, ngược lại ngoắc ngoắc tay với cô ấy: "Tuyết Dương, nghe ba mẹ nói bây giờ em đang thực tập, nói cho chị một chút tình hình công ty em nhé?"

Nhuế Tuyết Dương thu hồi tầm mắt, không phối hợp hừ lạnh nói: "Có thể có tình hình thế nào, không phải liều sống liều chết mà kiếm miếng cơm sao? Chị cho rằng ai cũng y như chị sống cuộc sống an nhàn hay sao?"

Ba Nhuế không lên tiếng, mẹ Nhuế lại trợn mắt: "Tiểu Dương, sao nói chuyện với chị con như vậy!"

"Chẳng lẽ con nói sai sao?!"

Mẹ Nhuế bị Nhuế Tuyết Dương chọc cho càng thêm tức giận, đứng dậy, tay bị con gái lớn kéo qua, Nhuế Tuyết Tình vỗ vỗ trên mu bàn tay bà: "Không có chuyện gì, mẹ, mẹ đừng tức giận." Trấn an mẹ Nhuế, Nhuế Tuyết Tình lại ngoắc ngoắc tay với Nhuế Tuyết Dương. "Hôm nay trở về gấp, không tỉ mỉ chọn quà tặng, chỉ thấy mua cho em hai món em nhất định thích, hôm nào chị dẫn em đi mua, để cho em tự mình chọn." Nói xong, lấy hộp quà đẹp nhất trên đống quà chồng chất trên ghế sofa, hai túi phía trên nhất cho mẹ Nhuế, hai túi khác cô đặt ở trên khay trà, ý tứ rất rõ ràng.

Nhuế Tuyết Tình tự mình mở đồ trang sức mua cho mẹ Nhuế ra, vòng tay trong suốt màu xanh biếc vừa lộ ra ngoài lập tức hấp dẫn ánh mắt mẹ Nhuế, chỉ là mẹ Nhuế còn có chút mất tự nhiên: "Trở về thì trở về, mua quà tặng quý trọng như vậy làm gì. . . . . ."

Nhuế Tuyết Tình không đáp lại lời bà..., cúi đầu phối hợp đeo vòng tay vào trên tay bà, quan sát trong chốc lát, mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn: "Chính con ở trong cửa hàng vừa thấy thì biết cái này hợp với mẹ rồi."

Lần đầu tiên Mẹ Nhuế nhận được quà tặng của con gái, trước đó mặc kệ quý trọng hay không, phần tâm ý này vẫn đủ rồi, hơn nữa cô đưa đồ trang sức như vậy làm phụ nữ không có sức chống cự lại, nhìn nhiều lần, mẹ Nhuế cảm thấy yêu thích không buông tay, cuối cùng vẫn lưu luyến muốn tháo vòng tay ra: "Không được, quá lãng phí tiền, Tiểu Tình, mẹ biết con hiếu thuận, chỉ là con không có công việc, ăn mặc đều là của nhà họ tấn, dùng tiền nhà họ Tấn mua vật quý trọng như vậy cho chúng ta, sẽ bị người ta nói."

Nhuế Tuyết Tình trực tiếp đè tay của bà xuống, cười khanh khách lắc đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm, con hiếu kính ba mẹ của mình, ai cũng không nói gì được."

"Đúng vậy, hiếu kính ba mẹ của mình, ai có thể nói gì?" Rốt cuộc Nhuế Tuyết Dương cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, đi lên trước mở quà Nhuế Tuyết Tình tặng cho cô ra, ánh mắt trong nháy mắt bị hấp dẫn, cầm lắc tay pha lê sợ hãi kêu lên một tiếng: "Đẹp quá, cái vòng tay này con đã sớm muốn mua, chỉ là quá mắc, tương đương với tiền lương nửa năm thực tập sinh của con, mua không nổi cũng không bỏ được!"

Ba Nhuế nhíu lông mày: "Đắt như thế?"

Ánh mắt của cô quả nhiên rất tốt, người ngoài hành tinh yên lặng khen chính mình, tiền tiêu mất không đau lòng một chút nào.

"Ba, mọi người đừng lo lắng, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng con cũng xài không hết, ngày lễ ngày tết còn có bao nhiêu tiền lì xì -- đây là tiền của con." Nhuế Tuyết Tình nói xong, hình như nhớ ra cái gì đó, lấy ra năm vạn đồng tiền mặt từ trong ví từ, không nói lời nào kín đáo đưa cho mẹ Nhuế. "Con biết rõ hai người sẽ không nhận, nhưng đây chí ít là một phần tâm ý của con gái, tuổi ba cũng lớn rồi, nên nghỉ việc thôi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Mẹ Nhuế và Nhuế Tuyết Tình người đưa tới người đẩy ra, cuối cùng vẫn là Nhuế Tuyết Tình xụ mặt xuống, mẹ Nhuế mới do dự vui vẻ nhận lấy, lấy cớ đi phòng bếp làm cơm tối, lôi kéo ba Nhuế vừa thông suốt vừa cảm thán.

"Ba đứa nhỏ à, ông có phát hiện Tiểu Tình không giống trước kia hay không?"

Ba Nhuế im lặng trong chốc lát, mới nói: "Có thể có chuyện gì không giống nhau, không phải là miếng thịt rớt từ trên người bà xuống sao."

"Tôi chỉ cảm thấy. . . . . ." Mẹ Nhuế suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ đến một số từ hình dùng tốt hơn. "Giống như lập tức rất có phong thái, khi nó giận tái mặt trong lúc nhét tiền vào trong tay tôi, làm tôi giật cả mình, thậm chí không dám nói từ chối nữa. . . . ."

Thật ra thì mẹ Nhuế rất muốn bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, con gái trắng nõn mềm mại của tôi, khi nào thì trở nên mạnh mẽ như vậy! Quả nhiên nhà giàu không phải là nơi mà người bình thường có thể vào!

Đối với lần này ba Nhuế tỏ vẻ hiểu: "Thật sự nó nên thay đổi một chút, nếu giống tính tình không biết điều lúc trước, một mình nó làm sao có thể sống ở nhà họ Tấn được."

"Sao không tiếp tục chờ được nữa." Mẹ Nhuế rất bao che: "Tiểu Tình sinh cho nhà họ Tấn mấy đời chỉ có một con một cháu trai bảo bối, bọn họ có thể không đối xử tốt với Tiểu Tình sao!" Nói đến chỗ này, bà lại không nhịn được mà lau nước mắt. "Đáng thương cháu ngoại bảo bối của tôi, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại, cậu, dì. . . . . ."

"Bà nhỏ tiếng một chút!" Ba Nhuế kéo người mẹ Nhuế, quay đầu lại liếc nhìn phòng khách. "Tôi nhìn lần này Tiểu Tình trở về một mình, còn mang theo hành lý, chỉ sợ là làm ầm ĩ với nhà họ Tấn rồi, ngay cả cháu ngoại cũng không mang về, bà đừng nóng vội ở trước mặt nó nhắc đến cháu ngoại, gợi ra chuyện đau lòng của nó."

Mẹ Nhuế bất đắc dĩ gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Nhuế Tuyết Dương học chuyên ngành ba năm, cho nên hiện tại đan thực tập, mà con trai duy nhất của nhà họ Nhuế là học khoa chính quy trường nổi tiếng, hiện tại mới học năm thứ ba đại học, bởi vì xa nhà nên chọn ở lại trường, chỉ là gần như mỗi cuối tuần đều sẽ về nhà, nhưng hôm nay mới thứ năm, con trai không về nhà nhanh như vậy, cho nên mẹ Nhuế làm xong cơm trực tiếp kêu Nhuế Tuyết Tình lên bàn ăn cơm.

Lúc đó, Nhuế Tuyết Tình ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với ba Nhuế, vừa nghe thấy mẹ Nhuế gọi, lập tức đứng lên, cười với ba Nhuế: "Ba, đi ăn cơm thôi."

Ba Nhuế bị dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười của cô dọa giật mình, lặng lẽ suy nghĩ, quả nhiên mẹ mấy đứa nhỏ nói không sai, con gái lớn nào chỉ thay đổi, bay giờ ngay cả cười cũng không làm được, cười đến cứng ngắc như vậy, rốt cuộc đã trải qua ở nhà họ Tấn thế nào!

Nhuế Tuyết Dương ở trong phòng chơi máy vi tính, hiệu quả cách âm cũng không tốt, nghe được lời mẹ Nhuế nói, lập tức mở cửa đi ra, đi vào phòng ăn nói với Nhuế Tuyết Tình: "Chị, tin tức minh tinh Hứa Tĩnh với anh rể, không phải thật chứ?"

Vừa bưng canh lên bàn mẹ Nhuế thiếu chút nữa làm rơi cả tô canh lên trên mặt bàn, ngẩng đầu lo lắng nhìn con gái nhỏ: "Tin mới gì? Anh rể con với minh tinh nào làm cái gì?"

Ba Nhuế cũng giống vậy nhìn Nhuế Tuyết Dương, ngay cả ly rượu đã đầy sắp tràn ra cũng không biết, Nhuế Tuyết Tình nhìn không được, lấy chai rượu trong tay ông ra.

Thấy ba mẹ lo lắng thành ra như vậy, Nhuế Tuyết Dương cũng cảm thấy không ổn, vì vậy chuyển ánh mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình, trong miệng nói: "Con cũng không rõ lắm, hai người hỏi chị ấy."

Không cần ba Nhuế mẹ Nhuế mở miệng, Nhuế Tuyết Tình vô cùng bình tĩnh, xem như việc không liên quan gì đến mình mà nói: "Con cũng không rõ ràng lắm." Ngay cả chủ cũ cũng không biết rõ chuyện này làm, cô vừa mới đến, làm sao biết được.