Chương 8: Bận bịu, mù lòa và mờ mịt

Người đã tản.

Chiến hỏa đã tắt.

Trận chiến giữa Lương Thương Trung và "Ôn thần", giữa Hiệu úy miệng méo và "Chiến thần" đã kết thúc.

Trận chiến kết thúc cực kỳ đột ngột.

Lương Thương Trung giao chiến với "Ôn thần", bên đánh bên lùi, bên lùi bên đánh.

Hiệu úy miệng méo và "Chiến thần" lại một mực bất động.

Không đánh.

Không xuất thủ.

Mãi cho đến khi Lương Thương Trung lùi tới chỗ đứng của Hiệu úy miệng méo.

Y giao thủ với Ôn thần, bóng người đan xen, thoạt hiện thoạt biến. Chiến thần chờ đúng sát na đó mới xuất thủ.

Bắn tên!

La sách của Hiệu úy miệng méo lập tức bung ra.

Nhưng vẫn không tiếp được một tên đó.

Kình tiễn.

Giữa ngực gã tung toé một làn mưa máu.

Nhưng gã lại làm một chuyện cũng cùng một sát na đó.

Một chuyện khiến người ta chẳng kịp đề phòng.

Gã xuất thủ vồ lấy vũ khí trên tay Ôn thần.

Ánh chớp đen.

--- Nếu gã không thủ thế thật lâu, hơn nữa nếu gã không phải đang ở tình cảnh chẳng thể nào bỏ qua không lý gì tới thương thế mà lo đi đoạt binh khí trong tay một địch thủ khác, Ôn thần dĩ nhiên đâu có sơ xuất chẳng thèm đề phòng, vừa thất thần là thất thủ, bị gã đoạt mất binh khí.

Hiệu úy miệng méo phát ra một luồng điện cực.

"Chiến thần" té xuống ngựa, máu chảy đen sì.

Mưa to giàn giụa tuôn rơi.

Ngàn vạng dòng nước ồ ạt đổ xuống.

Mưa dầm dề.

Ôn thần lập tức hạ lệnh thoái lùi.

Thoái sạch.

Mưa chưa dứt.

Tính ra:

Mười bảy huynh đệ của Đại vương ăn cát chỉ còn sống mười một mạng.

Lương Trà bị thương.

Hiệu úy miệng méo trúng một tên, bị thương nặng.

--- Mũi tên có tẩm độc.

Độc lan dần.

Hiệu úy miệng méo không rên nửa tiếng, nhưng mặt mày đã xanh dờn.

Mọi người bận bụi lo thu thập tàn cục.

Bận bịu lo ứng phó chiến cục.

--- Trời còn chưa sáng.

Bọn họ thương vong nặng nề, e chẳng chịu nổi thêm trận xung kích kế tiếp của địch nhân.

Đang đêm tối như vầy, cho dù là cao thủ nhất lưu cũng phải mù hai mắt.

Mưa lớn mờ mịt.

Tiền trình của bọn họ cũng một màn mờ mịt.

Khắp nơi mờ mịt.

Tiêu Hồn lùi đến vách đá, thắp hỏa tập rọi thương thế của Hiệu úy miệng méo.

Nàng giao hỏa tập cho Tiểu thư thư: "Cầm lấy". Nàng phân phó.

Sau đó nàng ghé miệng hút độc chỗ vết thương của Hiệu úy miệng méo.

Hiệu úy miệng méo giật mình muốn tránh.

"Đừng có thẹn!". Tiêu Hồn bực: "Hảo hán xông pha giang hồ mà sợ gì!".

Hiệu úy miệng méo cảm thấy vết thương đau điếng, nóng bừng, một hương thơm ngào ngạt lọt vào mũi, Tiêu Hồn đang hút độc cho gã.

Hiệu úy miệng méo vẫn còn muốn từ chối.

Nhưng không biết làm sao để từ chối.

Bàn tay gã chạm vào bờ vai mềm của Tiêu Hồn, thân người cũng đã tiêu mất hồn phách.

Tóc của Tiêu Hồn lớt phớt qua má gã, cảm gíác lâng lâng ngọt lịm.

Tóc nàng vẫn còn khô ráo.

Lớt phớt cho hồn khốn khổ.

Nhưng Hiệu úy miệng méo còn phải ngài ngại mình mấy ngày nay chưa tắm rửa. Lần âu lo chẳng yên này về sau tất nhiên phải trở thành một kỷ niệm chẳng thể quên.

"Nếu địch mà đến nữa, chắc không thủ được quá". Lương Thương Trung buồn bực: "Sao trời còn chưa sáng vậy chứ!?".

Trước hừng sáng luôn luôn là bóng tối sâu thẳm nhất.

Cũng buốt giá nhất.

Bọn họ không thể ngồi lì ở đây.

Bọn họ phải tiến tới trước.

Trong đêm.

Trong mưa.