Đã đến "Hắc Cẩu sơn".
Đến "Hắc cẩu sơn", mọi người đều phấn chấn tinh thần.
Vì chỉ cần vượt qua được "Hắc Cẩu sơn" là đã tiến vào "Toan Lĩnh", mà đến "Toan Lĩnh" thì đã là phạm vi thế lực của "Lão tự hiệu" Ôn gia.
--- Cũng giống như Thục trung Đường môn, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, Sơn Đông thần thương Tôn gia, Kim tự chiêu bài Phương gia, "Cô nương miếu" chuyên gia sai khiến cổ trùng La thị, đây là chốn thế lực của bè đảng hoạn quan không thể đụng tới.
Huống hồ Kim Lão Cúc dò la được:
"Lão Tự hiệu" Ôn gia đã phái "Nhất bộc thập hàn" Ôn Noãn và một hảo thủ khác không rõ tên đến "Hắc Cẩu sơn" tiếp ứng bọn họ.
Nơi này là "Nhất động thiên".
"Nhất động thiên" thật là một hang động đặc biệt.
Một hang động sâu hun hút xuyên suốt lòng núi từ "Hắc Cẩu ngũ sơn" chui vào "Hắc Cẩu lục sơn", chẳng biết người xưa làm sao mà đục đẽo được, lộ trình tính sơ qua cũng phải trăm rưỡi trăm sáu dặm có.
Trên núi tuyết đọng còn chưa tan hết.
Nhưng trong động lại không có tuyết, chỉ có hơi lạnh còn buốt hơn cả tuyết.
Đã đến "Nhất động thiên".
Qua khỏi "Nhất động thiên" là đã đến nơi hảo thủ của Ôn gia đang đợi họ. Nhưng mọi người đã trải qua bài học Khốn Long hạp, lần này tuyệt không dám lỗ mãng sơ suất nữa.
Bọn họ phái Kim Lão Cúc đi dò đường.
Bọn họ ở trước động chờ.
Kim Lão Cúc một mình tiến vào động.
Thân ảnh của gã biến mất trong đường hầm.
Chỉ còn lại tiếng bước chân.
Qua một khoảng thời gian lặn lội nghênh chiến liên miên, những kẻ hào hiệp này ai nấy cũng mệt nhừ.
Mệt thiệt nhừ, rất mệt nhừ.
Nhưng bọn họ vẫn gắng gượng chống chế đợi chờ, đến khi hoàn thành nhiệm vụ bọn họ mới có thể thở phào một hơi.
Bọn họ đang đợi.
Đợi thật lâu.
Không có thanh âm.
Chẳng có hồi âm.
Cuối cùng...
Đã có.
Tiếng bước chân.
Một người đang từ bên trong động chạy vụt ra, ống tay áo kéo gió phành phạch, không có nơi nào khác tiết xả, chỉ còn có thể vù vù phần phật đến trước hang.
Hiệu úy miệng méo biến sắc mặt, giương La sách lên.
Đại vương ăn cát ngăn chặn: "Là lão Kim!".
Một thanh âm khan khản la lên: "Úi, đến rồi, Ôn tiền bối đang ở cửa động bên kia đợi bọn ta đó!".
Mặt mày gã cao hứng đến đỏ bừng.
Mắt mọi người phát sáng.
Mặt cũng ngời sáng.
"Mau, mau mau". Kim Lão Cúc chẳng thể nào kềm chế vẻ phấn khởi: "Mau đưa Tiêu Hồn cô nương qua đi!".
Hay quá, khốn khổ muôn ngàn đã đạt được mục đích.
Mọi người tuy thở phào, tuy buông thả được tảng đá nặng ngàn cân trong lòng, nhưng tâm lý sao lại còn chút vấn vương quyến luyến không muốn dứt bỏ đoạn ngày tháng đường dài gian nan đó.
Có điều người thì vẫn phải đưa sang bên kia.
--- Cho dù còn một khắc nữa là đến "Toan Lĩnh", vẫn chưa vào "Lão Tự hiệu", mọi người còn chưa thể nói đã xong trách nhiệm, còn chưa thể lơi tay.
Cho nên mọi người cùng vào đường hầm.
Lương Thủy xung phong trấn giữ cửa động, tránh để ai cắt đứt đường lui.
Cho dù đến lúc này, họ vẫn không thể cẩu thả một chút xíu nào.
Bọn họ đã tiến vào động.
Tối tăm dần dần.
Tối dần.
Đen dần.
Sâu.
Dài.
Sơn động.
Sáng dần.
Sáng dần.
Sáng dần dần.
Bọn họ đã ra khỏi sơn động.
Cửa động có người.
Hai người.
Một người râu xõa ba chòm, mặt như quan ngọc ("quan ngọc": loại ngọc tốt thời xưa người ta dùng làm trang sức trên mão), Đại vương ăn cát vừa thoáng gặp đã nhận ra người đó, mừng rỡ kêu lên: "Ôn tam ca!", còn đi tới ôm y nữa.
Đâu có ngờ lại nghe Hiệu úy miệng méo thét lên một tiếng: "Tra Mỗ!".
Tra Mỗ!!!
--- Tra Mỗ là kẻ nghe lệnh tên thiến họ Ngụy làm chủ mưu sắp xếp hành động đuổi tận giết tuyệt Tiêu Hồn cô nương hậu duệ của Cao gia lần này.
Lão sao lại có mặt ở đây?
Lão sao lại ở cùng một chỗ với người "Lão Tự hiệu" phái đến tiếp ứng Tiêu Hồn cô nương!?
Chuyện này là sao đây?
Nếu có lầm lạc, thực ra là lầm lạc ở đâu!?
Hiệu úy miệng méo toàn gia bị Tra Mỗ hại chết, gã bị lão ép đến làm phản, dĩ nhiên có hóa thành tro cũng nhận ra lão!
Có điều lên tiếng trễ rồi, Đại vương ăn cát thót tim, nhưng Ôn Noãn đã ôm chặt lấy hắn.
Đại vương ăn cát vùng vẫy lần đầu chẳng động đậy được.
Vùng vẫy thêm lần nữa thì hơi lúc lắc được.
Hắn còn định toàn lực vặn vẹo, lại nghe Ôn Noãn thốt một cách ôn hòa: "Chớ có động đậy, mấy yếu huyệt Địa thương, Khí hộ, Khố phòng, Ưng thương, Lương môn, Thủy đạo của ngươi đều đã bị độc lực của ta khống chế, không muốn chết thì chớ có động đậy nữa".
Đại vương ăn cát sựng người.
Không cọ quậy nữa.
Vì hắn biết Lời nói của Ôn Noãn là sự thật.
Hắn chỉ có thể khản giọng rống lên: "Mau lui!".
Đâu có đợi Đại vương ăn cát hét lên câu đó, bọn họ đang lui.
Dốc hết toàn lực: lui nhanh.
--- Đối phương đã mai phục tại đây, tất nhiên đã nắm chắc phần thắng, có ham đánh cũng vô ích!
--- Giữ cho được núi xanh, giữ toàn thân mà thoái rồi hãy nói! (Dựa theo câu tục ngữ: "Lưu đắc thanh sơn tại, y cựu hữu sài thiêu" - núi xanh mà còn thì lo gì không có củi đốt).
Lương Thương Trung, Kim Lão Cúc, Hiệu úy miệng méo lập tức hộ tống Tiêu Hồn cô nương và Tiểu thư thư toàn lực lui mau.
Lương Thủy đằng sau chạy lên đón.
--- Chắc gã đã phát hiện tình huống hung hiểm trước động, muốn chạy đến chi viện!
Lương Thương Trung liền quát: "Đừng qua, mau bảo vệ cô nương đi...".
Đi đâu có được.
Vì huyệt đạo của y đã bị người ta chế ngự.
Kẻ chế ngự y là Lương Thủy.
Thủ hạ tâm phúc của y.
--- Người y chẳng đề phòng một chút xíu nào.
Hiệu úy miệng méo cũng lập tức phát hiện ra.
Gã chỉ còn nước toàn lực liều mình.
Liều mình đâu có được.
Vì khớp xương của gã đã bị người ta dùng Suất Bi Thủ bấu chặt.
Kẻ bấu giữ gã là Kim Lão Cúc.
Đại vương ăn cát bị Ôn Noãn chế ngự, Hiệu úy miệng méo bị Kim Lão Cúc bấu giữ, Lương Thương Trung bị Lương Thủy chộp bắt, bất thình lình năm chủ tướng bên phe quần hiệp có hai bội phản, ba bị ám toán, hoàn toàn mất đi năng lực tác chiến. Xong rồi, hoàn toàn thất bại rồi.
Chỉ còn nước như cá thịt trên thớt mặc cho người ta cắt xẻ.
Hiệu úy miệng méo vành mắt muốn toét ra, khản giọng: "Ngươi! Ngươi còn kêu bọn ta đừng sợ thất bại, ngươi lại...".
"Kẻ nói không sợ thất bại nhất định là kẻ lừa gạt!". Kim Lão Cúc dương dương tự đắc: "Ta sợ thất bại, nhưng ta lại thích khiến cho người ta thất bại. Bị phản bội vĩnh viễn là cái khiến cho người ta có cảm giác thất bại nặng nề nhất".
Gã không ngờ còn nhỏ dãi cười hỏi: "Sao rồi, cảm giác đó có dễ chịu không?".
Đến nước này, quần hiệp đã hoàn toàn suy sụp.
Hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
--- Mười một chiến sĩ còn lại của Đại vương ăn cát cũng bất lực, đành mặc cho người ta mổ thịt.
Bởi Tra Mỗ vừa phất tay, trước động sau động có biết bao nhiêu là nha sai, thái giám và cấm vệ quân, cho tới cao thủ của Kiếp Sát phái, Dưỡng Thần đường, Phá Hoại bang, Đồ Quỷ ốc bao vây trùng trùng điệp điệp.
Ngàn khốn vạn khó đến được nơi đây...
Nào có ngờ lại là một con đường cùng.