Cái dài thì dài bảy thước, cái ngắn chưa tới bảy tấc.
Đối với y mà nói, giết địch đâu có khác gì chặt mía.
Lửa tuy không thể thiêu rụi khu rẫy mía ướt mưa, nhưng cũng đã đủ để nhìn thấy nhất cử nhất động của địch nhân.
Y nhìn thấy bọn họ đang sợ hãi.
Kinh hoàng.
Địch nhân đã kinh hoàng, lại không có đường lui, càng không thể không phản kháng, cuối cùng phải chết dưới đao của y mà thôi.
Y thích những điều đó.
Vì đó là thị hiếu của y.
Y thích giết.
Y sắp động thủ.
Cái động là đao.
Cái hạ là sát thủ.
Vào lúc này, một trận gió chợt lướt qua rừng mía, một trận gió đột ngột...
Như một cơn gió lốc bất chợt bốc lên giữa vùng khoáng dã phương bắc!
--- Ban đầu gầm rú, tiếp đó là sát ý, như một con thú thời hồng hoang thượng cổ xông cái ào đến sau lưng y, trước mặt y, bên hông y, trên trời dưới đất, thình lình dừng sựng lại, chằm chặp dò xét y, thừ lừ bất động.
Mà sát khí lại dần dần xâm lấn.
Thấm vào xương cốt.
"Ai!?".
Đồng tử co thắt lại thành một chấm nhỏ, tay chân y cũng đờ đẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, quát hỏi.
Tĩnh lặng.
Không có tiếng động.
Vương Đông vẫn cảm thấy sau gáy mình có người thổi một làn hơi.
Một làn hơi lạnh.
"Là ngươi?". Vương Đông khổ não: "Có phải là ngươi!?".
Một tiếng hừ lạnh trong rẫy mía sau lưng y.
"Chuyện này đâu còn cách nào khác". Vương Đông dùng trường đao gạt mồ hôi trên trán: "Đây là lệnh của Ngụy công công, là nhiệm vụ Tra đại nhân phái đi làm. Bọn ta không dám không nghe, không thể không chấp hành".
"Các ngươi đã làm đó chứ, chỉ là làm không thành công thôi". Thanh âm cao ngạo lạnh lùng kia thốt: "Nguyên nhân không thành công là vì có ta gây khó dễ. Vậy có thể ăn nói rồi chứ?".
"Phải phải phải". Vương Đông lại dùng đoản đao gạt gạt mái tóc bù xù: "Đã có 'Tuyệt đại đơn kiêu' Văn tiên sinh ra mặt, chuyện này bọn ta làm không xong rồi. Bất quá...".
Y xoay đầu sang phía ba huynh đệ kết bái đã dừng đánh đấm: "Các ngươi thấy sao? Nói sao?".
"Bọn ta chỉ là tiểu nhân vật, đi về cũng khó mà bẩm báo với Tra đại nhân". Trần Xuân nói: "Chẳng lẽ kẻ nào cũng có thể nói nhúng tay vào là mình buông tay cụp đuôi bỏ chạy".
"Muốn bọn ta buông tay cũng được". Lý Hạ thốt: "'Cấp cấp phong' Tuyệt đại đơn kiêu tuy đã đến, phải cho bọn ta lý do buông tay đi!".
"Ta không phục". Trương Thu nói: "Phá Hoại bang của bọn ta tuy thiếu nợ cái nghĩa của Tuyệt đại đơn kiêu, nhưng muốn bọn ta trả tình thì trừ phi có thể dạy cho cả đám bọn ta phục cái đã, nếu không làm sao có cửa".
"Được".
Một người đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Đông.
Vừa xuất hiện, liền ép sát Vương Đông, chót mũi chạm chót mũi, gần đến mức đó.
Người đó tuổi tác không lớn lắm.
Nhưng thần sắc có một vẻ tang thương làm cho người ta đau lòng.
Người đó chưa đến tuổi trung niên.
Bất quá lại khiến cho người ta có một cảm giác cô độc phi thường.
Người đó tuổi tác cũng không còn nhỏ.
Nhưng ánh mắt lại có một thần thái hung mãnh ngùn ngụt.
Thần sắc của người đó lạnh lùng, mà bên miệng lại ngậm một đóa hoa, trên lưng cắm một thanh kiếm, xem ra kiếm của hắn còn cô độc hơn cả hắn.
Hắn vừa xuất hiện là nói: "Được, ta giúp các ngươi đi về ăn nói được".
Hắn vung hai cánh tay, đoạt lấy song đao của Vương Đông.
Trường đao phất ra, đánh lùi Lý hạ và Trần Xuân, đồng thời đoản đao quét một đường, chém đứt vành tai trái của Trương Thu.
Vương Đông đứng đờ như tượng gỗ, tay trống không, tới giờ mới biết đao đã bị người ta đoạt đi.
Bất quá y cũng ứng biến hết sức thần tốc: song thủ tung ra, tả quyền hữu chưởng, đánh về phía người kia.
Hơn nữa đều đánh trúng.
Quyền đánh lên lưng người kia.
Chưởng cũng vậy.
Bình bình hai tiếng, người kia chẳng chút động đậy, chỉ hừ khan một tiếng, từ từ xoay mình, Vương Đông liền thoái lui ba bốn bước.
Người đó đưa song đao cho Vương Đông, thốt: "Trả cho ngươi". Trên đoản đao còn dính vành tai vấy máu của Trương Thu.
Vương Đông phải một hồi sau mới dám tiếp lấy.
"Ta đã lưu lại ký hiệu, các ngươi đi về có thể ăn nói rồi". Người đó lạnh lùng thốt: "Ngươi cũng đã để lại chút kỷ niệm cho ta, bọn ta ai cũng không nợ ai".
Vương Đông nghiến răng kèn kẹt, dậm chân thình thịch, rướn cổ hú dài một tiếng. Trần Xuân, Lý Hạ vội vàng đỡ Trương Thu đang ôm tai đau điếng, hoảng vía kéo quân bỏ đi.
Đi mau làm sao.
Hơn nữa lui rất có kỷ luật.
"Tứ đại thiên vương" của Phá Hoại bang quả danh bất hư truyền. Đại vương ăn cát vui mừng nói: "May sao 'Tuyệt đại đơn kiêu' Văn Tùy Hán đã đến".
Tuyệt đại đơn kiêu hừ khẽ một tiếng, mặt mày vàng nhợt, ôm ngực khạc ra một ngụm máu.
Ai nấy cũng thất kinh, muốn chạy đến đỡ hắn. Hắn lại ngồi phệt xuống, không cho ai chạm vào mình.
"Người của ngươi đâu?". Hiệu úy miệng méo hỏi vội. Hán tử trong giang hồ dĩ nhiên phải lo cảnh giới đề phòng người không quen biết, tránh để người ta thừa cơ. Nhưng gã lại biết "Tuyệt đại đơn kiêu" cũng có thực lực vô cùng, khinh công của hắn có tên "Cấp cấp phong", ngoài cái ý hình dung sự quỷ dị của thân pháp, còn tả rõ sự thần tốc trong việc điều binh bố trận của hắn. Mọi người bụng biết rất rõ: trận này nếu không có "Tuyệt đại đơn kiêu" đến kịp thời, e phải thua rồi, hơn nữa đã thua từ lâu, nhất định không thể bảo vệ được Tiêu Hồn cô nương.
"Một quyền một chưởng của Vương Đông đánh đâu có nhẹ!".
"Đi về đi!". Tuyệt đại đơn kiêu lạnh lùng thốt: "Các ngươi không đi xuống phương nam được đâu!".
"Không có lý nào đến đây rồi mà còn bỏ dở!". Lương Thương Trung bực tức nói: "Tứ đại thiên vương cũng đã chạy dài rồi, còn sợ gì chứ!". Lúc y phẫn nộ, giọng nói rất hay.
"Con người sợ nhất là cái gì cũng không sợ! Biết sợ còn tự bảo vệ được". Tuyệt đại đơn kiêu nói một cách lãnh khốc: "Bằng vào các ngươi e là qua Khổ Qua giang cũng không xong".
Lương Trà giận dữ: "Qua không được cũng qua, không có lý nào phải ì ra không dám tiến tới!".
Lương Thủy lớn tiếng: "Bọn ta không có các hạ cũng đã đến đây được!".
"Tốt hơn hết là chỉ đến đây thôi". Tuyệt đại đơn kiêu thốt: "Sợ cũng chỉ có thể đến đây thôi!".
"Con dù bọn ta xung phá không được sự ngăn chặn của địch nhân", Đại vương ăn cát giọng nói hằn học, mắt đỏ ngầu, siết chặt song quyền: "Có ngươi giúp bọn ta, bọn ta nhất định xông qua được!".
"Ta giúp các ngươi? Giúp các ngươi để cùng đi tìm chết à?". Tuyệt đại đơn kiêu dùng ánh mắt coi thường liếc chúng nhân, như nhìn mấy cây mía mục vậy: "Ai nói vậy!".
Nói xong, hắn bỏ đi.
Trước khi đi còn buông thêm một câu:
"Các ngươi muốn tìm chết thì mặc các ngươi!".
Đi mà còn chăm chú nhìn Tiêu Hồn một cái.
Tuyệt đại đơn kiêu đã biến mất vào rẫy mía rậm rạp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau giữa ánh lửa tàn dư.
Chợt Tiểu thư thư tay to chân bự khóc rống lên, ôm mặt nói: "Hay là bọn ta...".
"Không". Tiêu Hồn cô nương lại dùng bàn tay thon thả nắm giữ bàn tay thô kệch của Tiểu thư thư: "Con đường này bọn ta đã cất bước, có gian khó đến đâu cũng đi tiếp, hơn nữa phải đi cho xong. Không có đường, bọn ta mở đường, đi theo một con đường mới!".
Nàng nói một cách kiên định phi thường.
Giọng nói kiên cường.
Như một ánh hừng đông le lói.
Vừa đẹp vừa sáng.