"Này." Cách thức chào hỏi của Lạc Tỉnh không thân thiện chút nào, "Bà là hàng xóm của Hoàng Y Lài phải không?"
Bà thím ngẩn ra, có chút cảnh giác hỏi: "Cô là..."
Lạc Tỉnh đè giọng thấp xuống, nói nhỏ bên tai bà: "Tôi là cảnh sát, họ Trần, đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật."
Vừa rồi thông qua cuộc nói chuyện của bà lão và bà thím, Lạc Tỉnh biết được chồng của bà lão xem những DVD
, ,... đều là mượn từ trong nhà của bà thím này. Bà thím này rất có khả năng là một fan trinh thám, thích xem phim trinh thám."Cảnh sát?" Quả nhiên giọng nói của bà thím có chút hưng phấn, "Y Lài cô ấy thật sự..."
Lạc Tỉnh đã đoán được bà muốn nói gì, sợ người bên cạnh nghe thấy, vội vàng cắt ngang lời của bà: "Đến bên kia nói đi."
"Ừm."
Dáng vẻ của bà thím rất là háo hức, đi theo Lạc Tỉnh tới dưới một cây đại thụ ở gần sảnh tưởng niệm.
"Cảnh quan Trần, Y Lài quả nhiên không phải là tự sát?" Bà thím hiếu kỳ hỏi.
Lạc Tỉnh lấy tiến làm lui, thấp giọng nói: "Bây giờ vẫn còn đang trong điều tra, tất cả kết quả điều tra đều phải bảo mật."
Chiêu này vô cùng có hiệu quả, bà thím liên tục gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
"Bà là hàng xóm của Hoàng Y Lài?" Lạc Tỉnh bắt đầu hỏi.
"Đúng vậy, tôi họ La."
"Ồ. Bà ở phòng nào?"
"Phòng 501."
"Thế còn Hoàng Y Lài?"
"Phòng 502."
Lạc Tỉnh gật đầu, lại hỏi: "Hôm nay tại sao các người lại qua đây?"
Đến nhà tang tham gia nghi thức từ biệt thông thường đều là người nhà và thân thích của người chết, hàng xóm rất ít sẽ tham gia.
"Bởi vì trong nhà A Hạo và Y Lài không có ai, ưm, thân thích cũng không nhiều, cho nên những hàng xóm như chúng tôi đều qua đây giúp đỡ."
"Chồng của Hoàng Y Lài tên đầy đủ là gì?"
Bà thím La xem phim trinh thám cũng không phải là xem phí, bà nghe tới đây thì có chút hoài nghi: "Cảnh quan Trần, những tư liệu này các người không phải đều tra rõ ràng rồi sao?"
Cũng may đầu óc của Lạc Tỉnh xoay nhanh, vội vàng che giấu: "Hình sự phụ trách điều tra vụ án này không có giao tài liệu cho tôi... Ưm, đây là một số vấn đề trong nội bộ cảnh sát."
Bà thím La nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn là trả lời: "Cậu ta tên Tang Hạo."
Không đợi Lạc Tỉnh trả lời, bà lại tiếp tục hỏi: "Sao vậy? Cảnh quan Trần, cậu ta có vấn đề? Cậu ta là hung thủ?"
"Vẫn đang trong điều tra. Đúng rồi, trước khi nghi thức từ biệt bắt đầu, bà lão cùng bà nói chuyện cũng là hàng xóm của Tang Hạo và Hoàng Y Lài sao?"
"Bà Mã? Đúng rồi!"
"Bà ta ở lầu mấy?"
"Lầu 6, phòng 602, ưm, đó là tầng cao nhất rồi."
Chỉ có 6 tầng lầu là cao nhất, xem ra là nhà lầu kiểu cũ. Lạc Tỉnh nghĩ trong lòng.
"Chồng bà ta là nói ra sao với bà?"
Bà La ngẩn ra: "Cái gì?"
"Chồng bà ta là nói như thế nào với bà về việc nhìn thấy hung thủ giết chết Hoàng Y Lài đi lên sân thượng?"
Bà La ngạc nhiên: "Cảnh quan Trần, sao cô biết được chuyện này?"
"Vừa rồi bà cùng bà Mã nói chuyện tôi đã nghe thấy." Lạc Tỉnh nói thật.
Tính cảnh giác của bà La này khá cao, Lạc Tỉnh sợ bị bà ta nhìn ra được thân phận giả của mình, cho nên chỉ có lúc cần thiết mới nói dối bà ta, tình huống thông thường sẽ nói thật, nhằm tăng cường độ tin cậy tổng thể của lời nói.
Bà La "ừm" một tiếng, nói liên tục: "Là như vậy, ông Mã mỗi khi tới mùa hạ, cả ngày sẽ luôn mở cửa nhà, chỉ đóng lại cửa kéo sắt, ngồi ở trước cửa vừa xem tivi vừa hóng gió. Ưm, mỗi ngày chập tối tôi đến sân thượng thu dọn quần áo, đều sẽ luôn nhìn thấy ông ta ngồi ở trước cửa."
"Tối ngày hôm trước, chính là đêm mà Y Lài nhảy lầu, ông ta đại khái cũng ngồi ở trước cửa hóng gió, kết quả vô tình nhìn thấy một người đàn ông đi ngang qua cửa nhà ông, đi về hướng sân thượng. Ông ta nói người đàn ông đó chính là hung thủ giết chết Y Lài."
Lạc Tỉnh "ồ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Các người sống ở đâu?"
"Hoa Hạ Tân Thôn, tòa 17."
"Ồ."
Đến đây Lạc Tỉnh đã thu hoạch được không ít thông tin có giá trị rồi. Nhưng cô không hề thỏa mãn. Cô biết, mỗi một chi tiết, đều có khả năng là một mảnh ghép không thể thiếu trong việc ghép thành chân tướng của sự việc.
"Lúc bà cùng bà Mã nói chuyện, từng nói qua Tang Hạo và Hoàng Y Lài không dễ dàng gì mới kết hôn, đó là ý gì?"
"Ủa?" Bà La lại bắt đầu có suy nghĩ kỳ lạ rồi, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ cái chết của Y Lài có liên quan đến ba mẹ của A Hạo? Không phải chứ! Bọn họ cũng chết nhiều năm rồi, hơn nữa là ngoài ý muốn..."
Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn gì? Nghi điểm càng ngày càng nhiều rồi. Nhưng Lạc Tỉnh cũng không gấp gáp, tiếp tục thu hoạch thông tin.
"Bà nói cho tôi biết bọn họ kết hôn đã gặp trở ngại gì rồi."
"Thì là ba của A Hạo phản đối ấy! Lúc đó A Hạo cùng Y Lài còn đang trong giai đoạn yêu đương, có một lần tôi nghe thấy A Hạo cùng ba cậu ta ở trong nhà cãi nhau. Ba cậu ta nói, bất luận thế nào mày cũng không thể cưới Y Lài, nếu không tao cùng mày cắt đứt quan hệ cha con! A Hạo cùng ba nó cãi nhau hai câu, tức đến mức đạp cửa mà đi."
Bà La nói tới đây thì thở dài: "Cho đến mấy năm trước, ba của A Hạo mất rồi, A Hạo và Y Lài cuối cùng mới có thể tu thành chính quả a."
"Ba của Tang Hạo tại sao lại phản đối Tang Hạo và Hoàng Y Lài kết hôn?"
"Cái này thì tôi cũng không rõ nữa."
Lạc Tỉnh vừa ở trong lòng sắp xếp, phân tích tình báo đã thu hoạch trước mắt, vừa suy nghĩ còn cần những thông tin nào. Cô ngừng một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi cô gái ở bên cạnh Tang Hạo thu vàng bạc, là em gái của Hoàng Y Lài, đúng không?"
"Đúng vậy."
Suy đoán của Lạc Tỉnh là chính xác.
"Cô ấy tên gì?"
"Kỳ Kỳ, ưm, tên đầy đủ hình như là Hoàng Y Kỳ thì phải."
"Vậy thì ông cụ tóc bạc đó là ba của Hoàng Y Lài và Hoàng Y Kỳ phải không?"
"Đúng vậy."
"Tên gì?"
"Cái này thì tôi không rõ nữa."
Bà La suy nghĩ một lát, sau đó bổ sung: "Ba của Y Lài và Kỳ Kỳ trước đây rất ít đến nơi này của chúng tôi, nhưng hai tháng gần đây lại đến ở nhà của A Hạo và Y Lài, đại khái là vì Y Lài mắc chứng bệnh uất ức sau khi sinh, ông ta qua đây để giúp cô ấy, thuận tiện giúp đỡ chăm sóc đứa bé. Nhưng mà, tính khí của ông ta cáu kỉnh lắm, tôi thường nghe thấy ông ta cùng Y Lài cãi nhau."
Lạc Tỉnh vốn muốn tiến thêm một bước điều tra chuyện của em gái và ba của Hoàng Y Lài, cùng chuyện ba mẹ của Tang Hạo ngoài ý muốn tử vong, nhưng lúc này lại có một người đàn ông 20 mấy tuổi đi tới, hỏi bà La: "Mẹ, sao vậy?"
Bà La chỉ Lạc Tỉnh: "Mẹ cùng vị này..."
Lạc Tỉnh vội vàng lắc đầu với bà.
Bà La hiểu ý, lập tức đổi giọng: "Ưm, đây là con gái của một đồng nghiệp trước đây của mẹ, vừa rồi gặp mặt, nên trò chuyện đôi câu."
Con trai của bà La "ồ" một tiếng, nói: "Phải hỏa táng rồi, bà Mã gọi mẹ qua đó giúp đỡ trông chừng Kỳ Kỳ."
"Được, mẹ qua đó ngay, con đi trước đi."
Con trai bà La đi xa, bà La chủ động đề nghị với Lạc Tỉnh: "Cảnh quan Trần, hay là tôi cho cô số điện thoại, như thế có cần gì thì cô có thể tìm tôi rồi."
Lạc Tỉnh cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi biết địa chỉ nhà của bà, nếu như có cần gì, tôi trực tiếp đến nhà tìm bà."
"Vậy cũng đúng nhỉ! Được, vậy tôi đi trước đây." Cuối cùng bà không quên dặn dò Lạc Tỉnh, "Cảnh quan Trần, nếu như Y Lài thật sự là bị hại, các người nhất định phải đem hung thủ hại chết cô ấy bắt lại nhé!"
Câu nói này khiến Lạc Tỉnh đột nhiên cảm thấy bản thân mình gánh trách nhiệm nặng nề!
Gánh vác trọng trách tìm ra hung thủ, khiến người chết an nghỉ!
"Người đàn ông đi lên sân thượng mà ông Mã nhìn thấy, liệu có phải là hung thủ đẩy Y Lài từ sân thượng xuống không?"
Lạc Tỉnh nghĩ tới đây, quyết định sau khi tan làm thì đi thăm viếng ông Mã.