Chương 310: Ngoài Dự Kiến

Minh Tiêu Hạc đứng trước giường, nhìn Cố Khinh Âm đang hôn mê.

Vừa rồi hắn trơ mắt nhìn nàng té xuống khỏi cầu thang, trong khoảnh khắc đó, tất cả tâm tư sắc dục đột nhiên biến mất hết.

Cảm giác bực bội chưa từng có ập đến, đôi mắt luôn nhìn thấu lòng người trở nên sâu thẳm, hắn chạy nhanh đến bên cầu thang đỡ Cố Khinh Âm dậy, vầng trán trắng mịn của nàng sưng to, còn chảy máu nữa.

Một chút tức giận, một chút bực mình, Minh Tiêu Hạc nắm thật chặt cánh tay Cố Khinh Âm. Nàng đã nhìn ra sự bất thường của bữa tiệc này, và muốn chạy trốn. Nhưng lấy thân thể ra trả giá liệu có đáng không?

Nàng cũng chẳng phải trinh tiết liệt nữ, nếu như đã dây dưa với những người kia, bây giờ thêm một người nữa lại khiến nàng để ý đến vậy sao?

Hoặc là nàng coi thường những quan viên nào ngồi lại trong yến tiệc đêm nay, cũng có thể nàng coi thường hắn.

Minh Tiêu Hạc vô cùng tức giận, ngẩng đầu hung hãn liếc nhìn đám nữ quan đang tụ tập xem náo nhiệt. Ánh mắt hắn âm hàn đáng sợ, khiến đám người kia không rét mà run.

"Không ai được phép nói ra." Hắn nghiêm mặt nói.

Những nữ quan kia vội vàng tản ra, liên tục gật đầu.

Hắn phất tay gọi hai tiểu quan phủ Nội vụ lại, bảo bọn họ cẩn thận đưa Cố Khinh Âm lên phòng hắn ở lầu hai, xử lý qua miệng vết thương trên trán, đồng thời không được quấy nhiễu tới các vị đại nhân khác.

Thấy mi tâm Cố Khinh Âm hơi chau lại, hắn gấp gáp rót chén trà, đỡ nàng ngồi tựa vào vai mình, giúp nàng uống nửa chén.

Hắn là Ngự Sử đại nhân, Cố Khinh Âm lại là thuộc hạ của hắn, dù thế nào hắn cũng phải có chút trách nhiệm với nàng. Bây giờ hắn chăm sóc nàng, cũng chỉ vì không muốn làm lớn chuyện mà thôi.

Minh Tiêu Hạc vừa nghĩ như vậy, vừa dịu dàng đặt Cố Khinh Âm nằm lên gối, kéo chăn mỏng đắp cho nàng.

Hắn đứng ở mép giường nhìn nàng thêm một lúc. Trong lúc hôn mê, hình như Cố Khinh Âm trông yếu ớt hơn rất nhiều, hàng mi dài như chiếc quạt tạo ra bóng mờ trên mặt nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ trông càng bất lực tội nghiệp.

Ánh mắt sắc bén trầm xuống, hắn bỗng nhiên thô bạo kéo chăn ra, vò thành một cục, vứt xuống đất.

Thân thể Cố Khinh Âm khẽ cử động, miệng phát ra tiếng rên nhỏ xíu. Minh Tiêu Hạc vội vàng xoay người, đặt tay lên trán nàng để thử nhiệt độ, sau khi so sánh với mình, hắn mới thở phào một hơi.

Hắn chưa bao giờ chăm sóc người bệnh, lúc này cũng không biết nên làm thế nào, bèn cho nàng uống thêm non nửa chén nước, nào biết lần này Cố Khinh Âm lại bị sặc, ho một tràng dài, mãi một lúc sau mới thuận khí.

Gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt sáng ngời đều là xuân tình mị ý. Nàng cười vô cùng ngọt ngào, đưa tay kéo vạt áo hắn, ôn nhu hỏi: "Tại sao lại là ngươi?"

Minh Tiêu Hạc sững sờ, hắn từng nghĩ tới đủ loại phản ứng sau khi nàng tỉnh lại, chỉ không ngờ đến tình huống này thôi.

Người trước mắt đúng là Cố Khinh Âm, nhưng ánh mắt này, thần thái này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên người nàng.

Cố Khinh Âm ngồi dậy, mái tóc dài đen bóng rối tung sau lưng, trên mặt như phủ một tầng hơi nước, làn da trắng muốt như ngọc, ửng hồng, mềm mại đến mức như có thể bóp ra nước, đôi môi đỏ như cánh hoa kiều diễm.

Nàng hơi nghiêng đầu, lông mày nhướng lên, ánh mắt lấp lánh như muốn hút luôn hồn hắn.

Dục niệm bị kìm nén của Minh Tiêu Hạc nhanh chóng ngóc đầu trở lại, ngực như bị lửa đốt, khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.

Hắn nhìn nàng, khóe mắt hồng hồng hơi nhướng lên, cúi người ghé sát vào dung nhan mỹ lệ của nàng, khàn khàn dò xét: "Nàng không muốn gặp ta ư?"

Cố Khinh Âm cũng chẳng khước từ, ý cười bên môi càng thêm rạng ngời, đôi mắt liễm diễm lặng lẽ nhìn thẳng vào hắn. Nàng bỗng nhiên đưa tay vòng lên ôm cổ hắn, thổi khí như lan: "Lẽ nào ngươi không sợ hắn?" Đôi môi hồng của nàng chuyển qua bên tai hắn, "Không sợ hắn giết ngươi sao?"

Minh Tiêu Hạc nhìn nàng, ánh mắt dò xét, tìm tòi nghiên cứu. Nhưng thần sắc Cố Khinh Âm vẫn tự nhiên như thường, giống như dáng vẻ mềm mại đáng yêu này đã có từ khi nàng sinh ra. Nàng như treo trên người hắn, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt nghiền ngẫm, đợi câu trả lời của hắn.

"Ai muốn giết ta?" Hắn nhẹ giọng hỏi, dùng sức nhấc bổng nàng lên, ôm vào trong ngực, chóp mũi hai người suýt chạm vào nhau.