Cố Khinh Âm đang nghĩ xem Tiền Ngọc Châu mắc tội gì, trong lúc lơ đãng vô tình lại chạm phải ánh mắt Lý Tịnh Lan, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Thắc mắc của nàng lúc này cũng chẳng có người giải đáp.
Nàng nhìn thấy Ngụy Lãnh Nghiêu và Minh Tiêu Hạc đều ngồi bên trên, Minh Tiêu Hạc đang nói chuyện với một vị quan khác, thần sắc vẫn như bình thường.
Bài thi trình bày và phân tích nhanh chóng bắt đầu. Thời gian làm quan của Cố Khinh Âm không ngắn, lại có thực quyền ở Ngự Sử đài, nên nội dung bài trình bày của nàng thực tế hơn nhiều so với đại bộ phận nữ quan. Đám quan viên Lại bộ nghe xong liên tiếp gật gù.
Bài thi của Vân Thường và Trần Mộ Uyển cũng cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Nhưng người gây bất ngờ lại chính là Lâm Tố Viện, chức quan của nàng không cao, lại cùng làm ở Ngự Sử đài. Có ứng cử viên sáng giá như Cố Khinh Âm ở phía trước, mà nàng vẫn điềm tĩnh trình bày bài thi của mình, nội dung khác biệt, quan điểm sắc bén, có ý tưởng mới, được rất nhiều trưởng quan tán thành.
Qua giờ ăn trưa phần thi mới kết thúc, Cố Khinh Âm theo dòng người hướng về thiện sảnh.
Nàng ngồi cùng bàn với Lý Tịnh Lan, Trần Mộ Uyển và mấy người nữa, lúc chuẩn bị động đũa liền nghe thấy một nữ quan cùng bàn hưng phấn hạ giọng nói: "Nhìn kìa, là Thượng Quan đại nhân!"
Cố Khinh Âm nhìn sang, thấy Thượng Quan Dung Khâm đang nói chuyện với cùng Kỳ Uẩn Hành đại nhân. Cách một khoảng, ánh mắt nàng và hắn chạm nhau.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gắp thức ăn, trong lòng không khỏi chột dạ.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Thượng Quan đại nhân, hóa ra tin đồn đều là thật, đúng là giống trích tiên mà." Nữ quan bên cạnh nói.
Cố Khinh Âm cúi đầu thấp hơn, mặc các nữ quan xung quanh mồm năm miệng mười bàn về Thượng Quan Dung Khâm.
Thượng Quan Dung Khâm và quan viên Lại bộ chủ chốt ngồi một bàn, Ngụy Lãnh Nghiêu và Minh Tiêu Hạc cũng ngồi cạnh.
"Mấy ngày nay Kỳ đại nhân khổ cực rồi." Thượng Quan Dung Khâm nâng chén, lấy trà thay rượu kính Kỳ Uẩn Hành.
Kỳ Uẩn Hành cười vang, chạm cốc với hắn. "Đa tạ Thượng Quan đại nhân đã thu xếp công việc, bớt chút thì giờ đích thân tới đây. Đây là đại sự trong triều, Lại bộ phải làm việc thận trọng là chuyện đương nhiên."
Hai người lại nói thêm vài câu về kỳ thi. Lát sau, sóng mắt Thượng Quan Dung Khâm chuyển về phía Minh Tiêu Hạc, "Mặt Minh đại nhân sao thế?"
Minh Tiêu Hạc gượng cười hai tiếng, từ sáng sớm đến giờ đã không dưới mười người hỏi mặt hắn làm sao rồi, trong lòng hắn không chịu nổi, nhưng người hỏi là Thượng Quan Dung Khâm, đành phải đáp: "Sơ ý nên bị ngã."
Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ, "Nơi này phần lớn là đường núi, Minh đại nhân nên cẩn thận một chút."
Minh Tiêu Hạc gật đầu, Ngụy Lãnh Nghiêu ở một bên im lặng không nói.
Cố Khinh Âm nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, thận trọng đi ra sau núi.
Sau khi ăn cơm xong, có người đột nhiên đưa cho nàng tờ giấy này. Vừa mở ra xem, nàng đã nhận ra ngay chữ viết của Thượng Quan Dung Khâm, hẹn gặp nàng ở đình nhỏ sau núi.
Tới nơi, nàng phát hiện ngôi đình kia nằm giữa rừng trúc, vô cùng kín đáo, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách.
"A Âm." Một giọng nói dịu dàng đập mạnh vào trái tim nàng. Cố Khinh Âm vừa quay người, đã bị người tới ôm vào lòng.
Mùi đàn hương quen thuộc len vào chóp mũi, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng tựa sát hơn, hai tay ôm eo hắn.
"Sao chàng lại đến đây?" Thiên ngôn vạn ngữ tụ ở đầu lưỡi, nhưng lời ra khỏi miệng lại là một câu mang theo chút oán giận hờn dỗi.
Cằm Thượng Quan Dung Khâm tựa vào đỉnh đầu nàng, giọng điệu hòa hoãn: "Lúc đầu ta cũng muốn tới sớm thăm nàng." Sau lời than khẽ, tay hắn nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng hơn.
Cố Khinh Âm nghe hắn nói mà chóp mũi cay cay, có cảm giác tất cả những uất ức ngày hôm qua muốn tràn hết ra ngoài ngay lập tức. Nàng cọ nhẹ vào ngực hắn, tựa như con thú nhỏ bị thương.
Thượng Quan Dung Khâm giữ vai nàng, hơi lùi về sau, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhợt nhạt của nàng, cau mày hỏi: "Sao vậy? Đánh giá thành tích không thuận lợi à?"
Cố Khinh Âm lắc đầu, "Không phải." Đôi mắt như nước mùa thu của nàng nhìn thẳng vào hắn, muốn nói nhưng lại xấu hổ.
Dung nhan vốn luôn điềm tĩnh như trăng sáng trên cao của Thượng Quan Dung Khâm cũng phải thay đổi vì dáng vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi trong lòng, "Hay là nàng phải chịu uất ức gì?"
Hắn nhìn sâu vào mắt Cố Khinh Âm, như muốn nhìn thấu tâm trí nàng.
Nàng lảng tránh theo bản năng, cụp mắt xuống, khẽ nói: "Không được gặp chàng mới là uất ức lớn nhất."
Nghe vậy, Thượng Quan Dung Khâm dù có trăm ngàn lời muốn nói đều chỉ đành nuốt xuống, ôn nhu nói nhỏ: "Ta sai rồi." Rồi hắn càng ôm nàng chặt hơn.
"Xin lỗi, A Âm." Hắn chậm rãi nói: "Ta nhiều chuyện phải làm quá."
Gò má Cố Khinh Âm áp vào ngực hắn, mặt ửng hồng, "Không cần xin lỗi, chỉ là em nhớ chàng thôi."
"Ta cũng vậy." Hắn nói nhỏ bên tai nàng, hít thật sâu mùi hương từ cơ thể nàng.
Hai người yên lặng ôm nhau, thời gian cũng như dừng lại.
"Hai ngày nay chắc Cố đại học sĩ đã trở về phủ." Chốc lát sau, hắn trầm giọng nói.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu, vui mửng hỏi lại: "Thật sao? Thật sự là trong hai ngày nay?"
Thượng Quan Dung Khâm gật đầu, "Sau kỳ đánh giá thành tích, cha con nàng có thể gặp nhau."