Minh Tiêu Hạc lăn lộn nơi hương sắc đã quen, cực kì tiêu diêu tự tại, chưa bao giờ thiếu nữ nhân. Chỉ có nữ nhân dùng trăm phương ngàn kế bò lên giường của hắn, còn hắn chưa từng vì các nàng mà mất tinh thần.
Từ khi làm quan, mọi chuyện đều phải thu liễm, nữ nhân chẳng gặp được mấy người, còn toàn là kiểu nghiêm trang không hiểu phong tình. Thế nên từng có khoảng thời gian hắn còn nghi ngờ mình mắc bệnh gì.
Cho đến khi hắn gặp Cố Khinh Âm. Tuy nàng không phải người đẹp nhất, nhưng dáng người lại cực kỳ quyến rũ. Mấy lần vô tình nhìn thấy thân thể trần trụi và dáng vẻ mị hoặc của nàng, thân thể trắng muốt tựa ngọc ấy như đã khắc sâu trong đầu hắn, cứ như bị nghiện.
Lúc bắt đầu có dục niệm với Cố Khinh Âm, hắn còn không thèm đếm xỉa tới, ai ngờ sau này lại không thoát được. Trái tim hắn xao động, không ngừng nghĩ cách tiếp cận nàng, muốn chạm vào nàng, muốn vuốt ve từng đường cong uyển chuyển trên thân thể nàng. Nhưng trong lòng hắn lại như có một cây gai, làm cách nào cũng không nhổ ra được.
Trời đêm lạnh lẽo, từng cơn gió lùa qua cửa sổ mở rộng, so với mộng cảnh hoạt sắc sinh hương vừa rồi mà ngỡ như hai thế giới.
Minh Tiểu Hạc khoác áo đứng dậy, ánh nến rọi sáng đôi mắt lưu ly, ánh lửa chập chờn nơi đáy mắt hắn.
Hắn nhớ lại năm lần bảy lượt chịu khổ vì nàng, đến Thượng Quan Dung Khâm cũng giữ khoảng cách với hắn, Ngụy Lãnh Nghiêu thì dùng đủ loại thủ đoạn ngăn cản. Càng nghĩ đôi mắt hắn ngày càng lạnh đi.
Tốt xấu gì Minh Tiểu Hạc hắn đường đường cũng là mệnh quan triều đình, nếu như Ngụy Lãnh Nghiêu hoàn toàn không để ý đến thể diện của hắn, thì hắn cần gì phải nhún nhường cầu toàn?
Một thân một mình trong gian phòng lạnh lẽo, hắn khó mà ngủ yên, dựa vào đâu Ngụy Lãnh Nghiêu có thể cùng Cố Khinh Âm điên loan đảo phượng?
Cứ nghĩ tới trong mộng cảnh hắn có tất cả, nhưng ở hiện thực lại xảy ra trên người một nam nhân khác là hai mắt hắn đỏ hồng.
Hắn đóng sập cửa ra ngoài, đến cửa phòng nghỉ của Ngụy Lãnh Nghiêu giả vờ lên tiếng hỏi thăm, sau đó đẩy cửa bước vào bên trong.
Không khí ấm áp ập vào mặt, tiếp đó là hương vị của ân ái, kèm theo tiếng thở dốc rên rỉ của đôi nam nữ, hòa cùng với tiếng hai thân thể va chạm vào nhau.
Mắt hắn dính chặt vào tấm bình phong, bóng người lả lướt sau đó khiến người nhìn mơ màng vô hạn.
Hắn coi như không biết chuyện gì, tiếp tục đi qua, chỉ một cái liếc mắt, bốn từ “hương diễm mê người” cũng không đủ để hình dung cảnh tượng trước mắt.
Hắn mở to mắt, như nhìn thấy tất cả, lại cũng như không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy huyết khí dâng lên, lồng ngực chấn động.
Ngụy Lãnh Nghiêu dùng áo dài quấn chặt lấy Cố Khinh Âm, ánh mắt tựa băng hàn, lạnh lùng nhìn thẳng vào Minh Tiểu Hạc, "Cút ra ngoài!" Giọng hắn không cao, nhưng khí thế mười phần.
Minh Tiêu Hạc ngẩn ra, mặc dù đã biết cách đối nhân xử thế của Ngụy Lãnh Nghiêu, nhưng không nghĩ hắn lại không nể nang như vậy.
Đến khi kịp phản ứng, Minh Tiêu Hạc cười khẽ, ra vẻ kinh ngạc nói: "Không biết tướng quân đang...... Là hạ quan thất lễ." Miệng nói thất lễ, nhưng người hắn lại không nhúc nhích nửa bước, ánh mắt vẫn càn rỡ nhìn qua.
"Cút ra ngoài!" Đôi mắt băng lãnh của Ngụy Lãnh Nghiêu trở nên ác liệt. Hắn ôm chặt người trong ngực, nói: "Đừng để ta nói tới lần thứ ba!"
"À" Minh Tiêu Hạc như cười như không nhíu mày, "Vậy ta ra ngoài chờ tướng quân."
Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng nhìn Minh Tiểu Hạc đi ra ngoài rồi mới bước ra khỏi thùng tắm. Hắn nhanh chóng đặt Cố Khinh Âm nằm xuống chiếc giường bên cạnh, dùng áo dài lau khô thân thể cho nàng, sau đó phủ chăn gấm lên người nàng.
Sau ba lần cao trào, thần trí Cố Khinh Âm rối loạn, giữa chừng chỉ biết có người nào đó đi vào, nghe giọng có vẻ là người nàng quen biết, nhưng lại không thể nghĩ ra là ai, mà nàng cũng không muốn nghĩ.
Ngụy Lãnh Nghiêu vừa mặc xong y phục, tiếng Minh Tiêu Hạc lại truyền vào: "Ngụy tướng quân, mặc dù hạ quan bất tài, nhưng cũng biết trong lúc đánh giá thành tích nữ quan; không được có người khác ngủ lại phòng của các trưởng quan."
Ngụy Lãnh Nghiêu chậm rãi đi ra, mặt đối mặt với Minh Tiêu Hạc, trầm giọng nói: "Người khác? Không biết Minh đại nhân nói ai?"
Minh Tiêu Hạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của u lam của hắn, "Đặc biệt là đang trong thời gian đánh giá thành tích, chẳng lẽ tướng quân không biết?"
"Nữ quan?" Hai mắt Ngụy Lãnh Nghiêu híp lại, hừ một tiếng, "Minh đại nhân đến thăm lúc này, chính là vì tìm người?"
Minh Tiêu Hạc hơi ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu, nói: "Hạ quan có việc muốn tìm Cố Khinh Âm đại nhân thương lượng, nhưng nàng không ở trong phòng."