Chương 288: Ám Dục 5

Cố Khinh Âm nhìn hình ảnh của mình trong gương. Thân hình nhỏ nhắn của nàng được hắn ôm trong ngực. Tóc tai rối tung, có vài lọn còn dính trên gò má xinh xắn. Mặt nàng vẫn ửng hồng, khóe mắt chân mày dập dờn xuân tình, mắt sóng sánh nước, môi bị hôn đến sưng đỏ.

Nàng tựa lưng vào ngực hắn, bầu ngực căng tròn đứng thẳng, hai chân tách ra, âm hộ mở rộng, âm môi sưng đỏ, cửa huyệt khẽ mở, xuân thủy chảy ra liên tục, nhỏ từng dòng xuống mặt đất.

"Thấy chưa? Nàng " Hắn sáp lại, ngậm lấy vành tai nàng, "chảy rất nhiều nước."

"Đây mới là dáng vẻ chân thật của nàng, đừng hoài nghi, nàng thích như bây giờ, thích được ân ái cùng ta." Giọng nói từ tính ma mị của hắn vang lên bên tai, như muốn đầu độc nàng.

Dù chìm nổi trong bể dục, bị tình triều mãnh liệt nhấn chìm, dù xấu hổ và hận hắn khiến nàng rơi vào tình cảnh không thể chịu nổi, nhưng không thể phủ nhận, nàng không hề ghét cảm giác này.

Đối diện với đôi mắt u lam lạnh lùng, đầy dục vọng của hắn qua gương, thần trí hỗn loạn của nàng mãi mới chịu phản ứng. Nàng chợt hiểu ra rằng dù có tiếp tục lảng tránh thế nào cũng chẳng thể trốn thoát, hắn đã đan sẵn một tấm lưới, chỉ chờ nàng bó tay chịu trói.

"Chưa từng thử thế này ư?" Đôi môi mỏng của hắn cong lên, ấn thân thể của nàng xuống, từ từ thâm nhập.

Nam căn thô to bất ngờ đi vào từ bên dưới, làm thân thể nàng run rẩy không ngừng. Hơi nóng nhanh chóng tấn công, khuếch trương rồi kéo dài, khiến tầng tầng mị thịt bên trong càng trở nên mẫn cảm. Khi hắn xâm nhập, khoái cảm mất hồn cũng đồng thời kéo đến.

"Ân...... Ah, nóng quá......" Nàng líu ríu hừ nhẹ.

Đôi mắt long lanh của nàng mở to, nhìn rõ hình ảnh sinh động, hương diễm tột cùng trong gương. Nam căn của hắn đang bị tiểu huyệt của nàng nuốt từng chút một. Thứ đó màu đỏ tím, thô dài, gân xanh vờn quanh, đỉnh chóp góc cạnh rõ ràng, như thanh kiếm sắc vừa tuốt ra khỏi vỏ. Cho dù không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng kích cỡ ấy vẫn làm nàng kinh hãi không thôi, cứ có ảo giác mình sẽ bị xé rách mất.

Từng lần xâm nhập của hắn vừa bá đạo vừa cường ngạnh, thế như chẻ tre. Thân thể tuyết trắng, nhuyễn nhục hồng hồng, mật động mê người của nàng đều trở thành chiến lợi phẩm của hắn.

Sắc mặt của Ngụy Lãnh Nghiêu bình tĩnh như thường, trên khuôn mặt thâm sâu chỉ để lộ chút dục vọng. Hắn nhìn thẳng vào gương, để quy đầu tiếp tục nghiền ép sâu trong tiểu huyệt của nàng, còn ngón tay khiêu khích gò mu thưa thớt lông, sau đó xâm nhập vào khe hẹp, dễ dàng câu ra một dòng mật dịch trong suốt. Thỉnh thoảng ngón tay ấy lại đè ép hoa hạch đã đứng thẳng của nàng.

Thân thể nàng run rẩy dữ dội hơn, cảm giác kích thích từ một điểm nhanh chóng lan ra, dục vọng tích lũy nóng lòng muốn bùng nổ. Nàng muốn hắn tiếp tục, muốn hắn dùng nhục bổng chạm mạnh vào điểm đó, nhưng nàng lại chỉ mím chặt môi, dùng ánh mắt cầu khẩn.

Hắn đối mặt với nàng qua gương trong chốc lát, rồi cúi đầu hôn thật sâu lên bả vai trắng nõn của nàng, gặm cắn làn da non mềm, để hơi thở nóng bỏng phả lên cổ nàng.

Cố Khinh Âm thở dốc nghẹn ngào, mỗi lần hắn đỉnh vào đều như có một đó hoa dục vọng nổ tung trong cơ thể, khiến nàng vừa sợ hãi, lại vừa mơ hồ mong đợi.

Một lát sau, hắn hôn dọc theo tấm lưng duyên dáng của nàng, khi đến vùng đất thần bí hơi lõm xuống ở thắt lưng thì dừng lại, khiến nàng lại run lên. Hai tay nàng chống vào cạnh thùng tắm, lưng hướng về hắn, một tay hắn vịn eo nàng, tay kia kéo cái chân trắng nõn thon dài của nàng ra, hơi rút nam căn ra, rồi lại dùng lực thúc mạnh vào.

"Ah......" Cố Khinh Âm thét lên vì hành động bất ngờ của hắn, hai chân mềm nhũn.

"Đừng có ý đồ chạy trốn." Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên sau lưng nàng, "Nàng sẽ không thành công đâu."

Nhớ lại những lời đã nghe và thái độ lạnh nhạt của nàng lúc nhìn thấy hắn ngày hôm qua, trong mắt hắn hiện lên sự lạnh lùng rõ rệt.

Hắn bắt đầu co rút nhanh, va chạm mãnh liệt, tiếng thân thể va chạm hòa cùng tiếng nước, vang vọng trong phòng ngủ.

Mỗi lần nam căn của hắn đỉnh vào đều bị mật huyệt của nàng quấn lấy, tầng tầng nhục bích siết chặt lấy thân gậy, như muốn hòa làm một.