"Ngài làm gì vậy?" Cố Khinh Âm nghi ngờ nhìn hắn, cảm giác thân thể hơi khác thường, nhưng cũng không khó chịu.
Ngụy Lãnh Nghiêu hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, đến vầng trán sáng bóng, đôi mắt trong veo, cái mũi xinh xắn và cánh môi hồng như hoa......
Cố Khinh Âm chẳng cách nào cự tuyệt được sự xâm nhập của hắn, cho đến khi trong miệng thấm nhuần mùi vị và hơi thở của hắn, thân thể lại thêm lần nữa mềm nhũn dựa vào người hắn. Hơi thở của nàng gấp gáp, khóe mắt tràn đầy xuân ý, lấp lánh ánh sáng. Nàng ngửa đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, nhất thời chẳng nghĩ được gì.
"Đừng nhìn ta như thế." Hắn lẩm bẩm, hơi thở ấm áp quét qua mặt nàng, giọng điệu từ tính trầm thấp: "Ta sẽ không nhịn được."
Cố Khinh Âm thốt lên: "Không nhịn nổi cái gì?"
Lúc nàng tỉnh táo, muốn thu hồi lời nói thì đã muộn.
Ngụy Lãnh Nghiêu mím môi cười, đôi mắt u lam khẽ chớp, ghé sát vào tai nàng thầm thì: "Không thể nhịn nổi muốn ân ái với nàng ngay tại đây."
Cố Khinh Âm thở sâu, bất ngờ hất tay hắn ra, mặc triều phục lại chỉnh tề. Ngụy Lãnh Nghiêu cứ đứng một bên nhìn, không hề ngăn cản.
"Thi xong thì đến tìm ta." Hắn khoanh tay, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cố Khinh Âm không nhìn hắn nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh nắng giữa trưa chói chang khiến nàng phải nheo mắt, đương nhiên nàng sẽ không chủ động đi tìm hắn, không biết Ngụy Lãnh Nghiêu lấy đâu ra tự tin như vậy.
Sau giờ Ngọ, cuộc thi lại bắt đầu, ở vị trí các trưởng quan thừa duy nhất một ghế, đó là chỗ của Minh Tiêu Hạc. Cố Khinh Âm nghĩ về tình về lý đều nên đi thăm hắn.
Nàng làm bài thi rất trôi chảy, sau khi hoàn thành, định kiểm tra kỹ thêm lần nữa nhưng chợt thấy thân thể hơi khác thường, nơi riêng tư trướng đau. Lúc này nàng mới nhớ ra Ngụy Lãnh Nghiêu đã đưa cái gì đó vào trong người nàng. Khi đó nàng không để tâm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi sự trêu chọc của hắn, bây giờ nhớ lại mới ảo não, chỉ biết trách mình nhất thời chủ quan. Khó trách Ngụy Lãnh Nghiêu lại bảo nàng đi tìm hắn, rõ ràng là đã biết nàng không thể không đi.
Cảm giác trướng đau tê dại này cứ kéo dài mãi, thực ra cũng không phải không chịu được, mà chỉ vì tinh thần Cố Khinh Âm một mực tập trung vào bài thi, nên mới cảm thấy hết sức mệt mỏi. May mà tâm trí nàng kiên định, nên mới không làm ảnh hưởng đến khả năng làm bài thi.
Sau bữa tối, Cố Khinh Âm trở về phòng thay y phục, tắm rửa sạch sẽ.
Hơi nước mờ mịt, sương trắng lãng đãng, mái tóc đen của nàng xõa tung, răng cắn nhẹ vào môi, để thân thể trần trụi quỳ trong thùng tắm, hai chân hơi tách ra, đưa ngón tay vào trong tiểu huyệt lần tìm một hồi, nhưng thứ vừa mềm vừa trơn đó nằm sâu bên trong, không cách nào lấy ra được.
Chưa bao giờ nàng làm chuyện xấu hổ đến thế, lần này rơi vào tình thế bắt buộc, nàng lo Ngụy Lãnh Nghiêu thả dâm dược vào đó, thời gian càng dài, dược tính thâm nhập càng sâu, nếu phát tác ở nơi này, hậu quả khó mà dự liệu.
Nàng cố gắng nhẫn nại, tiếp tục tìm kiếm thứ kia, nhưng không biết vì sao mà ba lần bốn lượt đều không thành công. Cánh tay đã mỏi nhừ, mà hình như thứ đó lại càng đi sâu vào bên trong, khiến nàng buộc phải dừng tay.
Vội vàng tắm rửa xong, nàng thay bộ váy dài màu đỏ nhạt bình thường, trấn định tinh thần, đi đến nơi nghỉ ngơi của Minh Tiêu Hạc.
Minh Tiêu Hạc bị Ngụy Lãnh Nghiêu dạy cho một bài ngay trong bữa tiệc, phải sau một canh giờ, cánh tay mới dần có lại tri giác.
Hắn ngồi dậy khỏi giường, đầu bù tóc rối nhưng lại khiến khuôn mặt tuấn tú thêm rực rỡ mê hoặc.
Hắn hận Ngụy Lãnh Nghiêu ỷ thế hiếp người, hai lần ra tay khiến hắn bị thương chẳng chút lưu tình, lần này còn xảy ra ngay trước mắt mọi người nữa chứ. Cơn tức này sao hắn có thể nuốt trôi được.
Hắn vắt hết óc, đau khổ suy tư tìm ra một phương pháp vẹn toàn để áp chế nhuệ khí của Ngụy Lãnh Nghiêu.
Nếu đấu trực tiếp thì có dùng cách nào hắn cũng không phải đối thủ của Ngụy Lãnh Nghiêu, chi bằng......
Minh Tiểu Hạc cong môi cười, đôi mắt lưu ly hẹp dài lóe lên tinh quang. Chẳng phải Hàn Cẩm Khanh đang tranh thủ sự ủng hộ của Ngụy Lãnh Nghiêu sao, chi bằng nhân cơ hội khích bác, ly gián quan hệ của bọn họ. Về công về tư, đối với mình đều có lợi.
Hắn rà soát lại từ đầu đến đuôi kế sách lại một lượt, xác định không chút kẽ hở mới yên tâm, nụ cười bên môi càng thêm đâm, trong lòng cũng thầm tán thưởng mưu trí của mình một phen.
Đến khi có người thông báo Cố Khinh Âm tới chơi, tâm tình của hắn đã tốt hơn rất nhiều.