Trần Mộ Uyển vẫn bình tĩnh nhìn nàng, Cố Khinh Âm cảm thấy trong ánh mắt có vài phần tìm tòi nghiên cứu, bèn tiếp tục nói: "Hắn đúng là có tương lai đầy hứa hẹn, nhân phẩm cũng xuất chúng."
"Thân phận, địa vị, công huân, hắn đều có."
"Đích xác, có thể nói là lương phối."
Cố Khinh Âm từ từ nói.
Hai người đang nói chuyện, phía trước đột ngột trở nên ồn ào, một người cao giọng nói: "Các cô suốt ngày nói Hàn Tướng và Thượng Quan đại nhân thế này thế kia, theo tôi thấy Ngụy tướng quân mới là trụ cột của quốc gia, nhân trung chi long."
Mấy nữ quan lập tức yên lặng, sau một lúc lâu, có người nói: "Ngụy tướng quân? Cô nói là...... Ngụy Lãnh Nghiêu đại tướng quân?"
"Đúng là hắn, " Giọng nói của nữ quan kia vang dội, "Trong triều mấy người có thể cùng tuổi với Ngụy tướng quân mà được phong là Đại tướng quân? Ai có thể so sánh với khí độ của Ngụy Tướng? Đây chính là khí khái giết địch tôi luyện trên chiến trường đẫm máu mà ra."
"Ách...... Kỳ thực tướng mạo của Ngụy tướng quân cũng không tệ, tuy tôi chỉ nhìn thấy từ xa một lần lúc hắn mới từ biên cương thuyên chuyển về kinh thành."
"Đúng là không tệ, nhưng mặt hắn lạnh như băng, đủ khiến người đối diện chết cóng, nên tôi cũng không dám nhìn kỹ."
"Đúng thế, lúc tôi đi theo cấp trên tham gia yến tiệc đã từng nhìn thấy hắn, cảm giác rất hung dữ......"
"Này, vậy tướng gia nhà cô mà không dữ sao? Quanh thân hắn lúc nào cũng tỏa ra luồng khí người sống chớ tới gần? Cặp mắt kia có thể thấy nhân tâm đó."
Các nữ quan lại bắt đầu mồm năm miệng bảy.
"Cắt, các cô không hiểu về nam nhân thì đừng nói lung tung được không." Nữ quan có giọng nói vang dội tiếp tục: "Bề ngoài Ngụy tướng quân lạnh lùng vậy thôi, nhưng đối xử với cấp dưới lại rất tốt."
Một nữ quan khác nói: "Cấp dưới? Cố làm việc ở nha môn nào? Nhìn rất lạ."
"Tôi là quan nội vụ trong quân doanh, họ Lý, quân doanh không thể tùy ý ra vào, cũng không hay qua lại với nha môn, nên tất nhiên các cô từng gặp tôi." Lý Tịnh Lan nói.
Nàng nói xong, mấy nữ quan bắt đầu xì xào bàn tán, Cố Khinh Âm cũng có chút tò mò về thân phận của nàng.
Hóa ra nữ quan nội vụ trong quân doanh cũng có thể tới tham gia đánh giá thành tích. Như vậy, Ngụy Lãnh Nghiêu chẳng phải cũng tới sao?
Vừa nghĩ tới nam nhân luôn có cách khiến nàng mất khống chế, Cố Khinh Âm thoáng rùng mình.
Đúng vậy, nàng sợ Ngụy Lãnh Nghiêu, thần sắc băng lãnh và kỹ xảo tán tỉnh điêu luyện của hắn đều làm nàng khẩn trương sợ hãi, đó gần như là phản ứng theo bản năng.
Nàng kéo tay Trần Mộ Uyển đi ra khỏi đình viện.
Bước chân nàng rất nhanh, Trần Mộ Uyển theo đến mệt, bèn nói: "Khinh Âm, cậu đi nhanh vậy làm chi? Những gì cậu vừa nói đều là thật sao?"
Cố Khinh Âm gật đầu, "Thật."
Trần Mộ Uyển không nói nữa, chỉ im lặng đi theo nàng về phía trước.
Một người chợt chạy vụt qua người họ, mép váy tung bay, vừa chạy còn vừa la lên: "Nguy rồi nguy rồi, Ngụy Tướng quân còn đang chờ tôi, thế mà tôi còn đứng đây nói chuyện phiếm....."
Thân hình, giọng điệu kia, đúng là Lý Tịnh Lan.
Sao nàng ta lại chạy về hướng này? Chẳng lẽ...... Cố Khinh Âm đi thêm vài bước, khi đến cổng vòm bỗng nhiên lại xoay người lại.
Trần Mộ Uyển khó hiểu nhìn nàng, "Khinh Âm, cậu làm sao vậy?"
"Cố đại nhân." Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, tựa như đang thủ thỉ bên tai nàng.
Cố Khinh Âm đứng hình, không biết phản ứng như thế nào, may mà có Lý Tịnh Lan đang nói gì đó với Ngụy Lãnh Nghiêu, nên Ngụy Lãnh Nghiêu sẽ không đến nói chuyện với nàng.
Nàng thở sâu, cố gắng trấn định, xoay người lại lần nữa.
Chẳng có cách nào bỏ qua dáng người cao to ở bên kia cửa vòm, người đó mặc áo gấm màu lam dài quét đất, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ, sắc sảo như được điêu khắc. Hắn đứng ở đó, nghe Lý Tịnh Lan cung kính nói chuyện, nhưng đôi mắt đen lại không chớp lạnh lùng nhìn nàng.
Trần Mộ Uyển không hiểu sao Cố Khinh Âm lại quay người đến hai lần, bèn lắc tay nàng, nhẹ giọng nỏi: "Khinh Âm, cậu nắm tay mình đau quá."
Cố Khinh Âm phục hồi tinh thần, lập tức buông ra, liên tục nói xin lỗi.
Trần Mộ Uyển lắc đầu, nhìn nam nhân khí vũ hiên ngang cách đó không xa, lại nhìn nàng, "Hai người quen nhau à?"
"Không quen, " Cố Khinh Âm đứng thẳng lên, "Chúng ta đi."
Cố Khinh Âm đi qua cửa tròn, lúc đi qua Ngụy Lãnh Nghiêu còn bình tĩnh nói: "Hạ quan thỉnh an Ngụy Tướng quân." Sau đó, nàng rời đi thật nhanh.
Ngụy Lãnh Nghiêu không nói gì, môi mím chặt.