Chương 266: Gặp Lại Bạn Cũ

Lúc đến được Tử Lam sơn trang nằm giữa sương mù khói trắng trên núi Tử Vân thì đã gần đến hoàng hôn.

Nhóm quan viên của Ngự Sử đài ngồi trong xe ngựa lắc lư cả ngày, buổi trưa lại chỉ ăn qua loa ít lương khô, bây giờ bụng đã kêu vang, mệt mỏi vô cùng.

Tiến vào sơn trang, cung nhân dẫn ba người tới nghỉ ngơi ở biệt viện đã được bố trí ổn thoả.

Cố Khinh Âm và Lâm Tố viện được xếp nghỉ ở hai gian khác nhau trong cùng một viện, hai gian còn lại ở hướng nam có cửa sổ luôn khép kín được phân cho hai nữ quan khác.

Cố Khinh Âm về phòng sắp xếp hành lý gọn gàng, uống vài ngụm trà nóng, cảm giác khỏe hơn nhiều.

Thể chất của nàng vốn hư hàn, không chịu được mệt nhọc, nhưng mấy tháng gần đây không biết túi xuân lộ Ninh Phi Nhiên cho thật sự có công hiệu, hay vì nguyên nhân khác, mà chứng lạnh trong cơ thể nàng giảm bớt không ít, khí hư cũng trong suốt, không có mùi khác thường, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng, kinh nguyệt đỏ tươi, lúc đến kỳ cũng không bị đau bụng, chỉ trướng bụng mấy canh giờ là hết.

Hôm nay, nàng ngồi trong xe ngựa cả một ngày, chỉ nghỉ ngơi qua loa, thế mà tinh thần vẫn tỉnh táo.

Một cung nữ nhỏ đứng trước cửa mời nàng đi dùng bữa, nàng gật đầu, thay bộ váy dài màu xanh bằng gấm, rồi theo cung nữ đến nhà ăn.

Lúc đến nàng chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ đi thong dong mới thấy bầu trời xanh thẫm đúng kiểu thời tiết cuối xuân, kiến trúc trong sơn trang tinh tế, cảnh trí diễm lệ đa tình.

Cửa lớn của thính đường mở rộng, trong sảnh đã lên đèn, bảy tám nữ tử mặc đủ kiểu quần áo ngồi quanh một cái bàn lớn, vừa thưởng thức mỹ thực, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng vang lên một tiếng cười khẽ thanh tao.

Lúc Cố Khinh Âm đi vào, đã có bảy bàn đang ăn. Dáng vẻ chậm rãi bước đến của nàng kéo đến vài ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thấy Lâm Tố Viện ngồi ở bàn thứ năm, nàng liền đi thêm vài bước, ngồi xuống bàn thứ bảy, cách nàng ta một bàn.

Không phải nàng sợ Lâm Tố Viện, mà là vì Lâm Tố Viện rõ ràng không thích nàng, nàng cần gì phải tiếp cận để tự rước lấy mất mặt, nàng muốn thoải mái hưởng thụ bữa tối.

Bàn này đã có năm người ngồi, hình như mới bắt đầu ăn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nàng nhìn qua mọi người, gật đầu xem như chào hảo, rồi ngồi vào chỗ nâng đũa.

Ừm, trà Long Tĩnh xào cùng tôm bóc nõn cũng không tệ lắm, tôm tươi kết hợp búp trà Minh Tiền Long Tĩnh thơm ngá vô cùng hợp miệng. Nàng cầm muỗng lên múc đầy một muôi bỏ vào bát, thêm một ít dấm chua, đang muốn thưởng thức thì nghe có người gọi nhỏ một tiếng, "Cố...... Khinh Âm?"

Cố Khinh Âm hơi kinh ngạc ngẩng đầu, chạm phải ánh nhìn của một người con gái.

Nữ tử kia có làn da trắng nõn, hai gò má mượt mà ửng hồng, đôi mắt đen to tròn ánh lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, "Thật sự là cậu à?! Khinh Âm, còn nhớ mình không?"

Cố Khinh Âm hơi sững sờ, nói: "Mộ Uyển?"

Trần Mộ Uyển trọng trọng gật đầu, cười nói: "Mình đã đoán lần này có thể gặp nhiều người quen. Khinh Âm, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp đó."

"Đúng vậy, đã lâu không gặp." Cố Khinh Âm đáp chân thành.

Trần Mộ Uyển là nữ nhi thứ ba dòng chính của Trần lão hầu, là đồng môn ở trường thái học của nàng, cũng là bạn thân trong số bạn không nhiều thuở thiếu thời của nàng. Tính Mộ Uyển thẳng thắn sảng khoái, dáng vẻ ngây thơ động lòng người, rất hợp ý nàng nên hai người thường xuyên cùng đọc sách, chơi đùa. Sau này vì gia tộc khác biệt mà hai người không còn thân thiết nữa, nàng bước lên con đường làm quan, gần như cắt liên lạc với Mộ Uyển.

Lúc nghe được tin tức, nàng mới biết Mộ Uyển cũng làm quan, còn sâu xa hơn thì nàng không thể nào được biết.

"Hóa ra hai vị là người quen cũ?" Một nữ quan ngồi cạnh lên tiếng: "Trần đại nhân mau giới thiệu đi, Cố đại nhân chính là nữ quan kiểu mẫu trong triều đó."

Mấy nữ quan khác nghe vậy, tuy vẻ mặt khác nhau, nhưng cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.

Cố Khinh Âm nhìn nữ quan vừa nói, mặt dài, mày dài nhỏ, có mấy cái nốt ruồi nâu trên mặt, trông khá lạ.

"Nói gì vậy, chúng ta đều làm việc cho triều đình, kiểu mẫu gì chứ." Cố Khinh Âm đáp.

"Cố đại nhân khiêm tốn rồi, tôi nghe nói Hàn Tướng và Thượng Quan đại nhân cũng phải nhìn Cố đại nhân với con mắt khác." Nữ quan mặt dài nói.

Mấy nữ quan đang ngồi nghe vậy, đều đặt đũa xuống, ánh mắt vốn lơ đãng đều chăm chú nhìn về phía Cố Khinh Âm.