Phùng Thời Viễn cũng tới Công bộ từ sáng sớm, trong lòng thầm cảm thán vì tình cảnh bây giờ đã thay đổi hẳn. Lúc y ngồi xuống chuẩn bị tiếp tục tra cứu tài liệu thì thấy các loại hồ sơ cần lật xem trong lần tuần tra này đã được chỉnh lý cẩn thận.
Y nhíu mày nhìn đến ngây người.
Lúc trước y và Cố Khinh Âm thật sự phải xin đến ba lần bốn lượt cũng không được, luôn bị Thẩm Linh Trăn dùng đủ loại lý do đùn đẩy kéo dài. Sao bây giờ Công bộ lại phối hợp thế nhỉ?
Nghĩ kỹ lại kỳ thật cũng không khó hiểu, trong lúc tuần tra Công bộ để xảy ra chuyện, mà còn là ở Minh Cẩm Viên, nhất định là Thánh Thượng đã chú ý đến chuyện này. Hiện nay, hoặc là Vương Thành Giác muốn tự bảo vệ mình nên nịnh nọt bọn họ, hoặc là có người nào đó gây áp lực cho ông ta. Nhưng dù vì nguyên nhân nào, y đều thấy vui mừng.
Phùng Thời Viễn bước đến bên cạnh Cố Khinh Âm, nói: "Cố đại nhân, xem ra lần này không uổng công chúng ta chịu khổ rồi."
Cố Khinh Âm hiểu ý của Phùng Thời Viễn, cong môi cười, tiếp tục xem hồ sơ vụ án.
Hai người làm việc đến gần chạng vạng tối.
Cả ngày Thẩm Linh Trăn không xuất hiện, buổi trưa Vương Thành Giác cũng chỉ tới nói dăm ba câu, Cố Khinh Âm cũng miễn cưỡng ứng phó cho qua.
Làm việc mệt mỏi cả ngày, Cố Khinh Âm và Phùng Thời Viễn không thể không kinh ngạc với tiến triển vượt bậc.
Những hồ sơ mà Công bộ giao tới đã lộ ra những vấn đề lớn. Ví dụ như việc tu sửa mấy đoạn sông đào bảo vệ thành cầu trong kinh thành sử dụng khoản tiền thực tế không phù hợp với ghi chép của Hộ bộ. Minh Cẩm Viên tu sửa chỗ nào cũng không ghi rõ. Còn cả khoản chi tiêu kếch xù cho việc tu sửa hoàng lăng tiền triều cũng không ghi rõ ràng. Hai người ghi chép lại từng việc, sửa sang lại thành sách.
Đến khi Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên lần nữa, đúng lúc trông thấy Thượng Quan Dung Khâm bước vào với nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, mời quan viên của Ngự Sử đài cùng ăn tối. Làm việc mệt nhọc cả ngày nên ai cũng vui vẻ đồng ý.
Dù sao còn đang trong thời gian tuần tra nên chỉ có thể tổ chức tiệc ở hành quán, hành quán lại gần Công bộ nên mọi người đi bộ cho nhanh, Thượng Quan Dung Khâm đi trước mặt Cố Khinh Âm.
Cố Khinh Âm nhìn thấy một người mặc bộ cẩm y tím đậm đứng ở bên kiệu cách chỗ nàng một đoạn, hình như đang nói gì đó với người bên cạnh, người kia liên tục gật đầu.
Sau một lúc lâu, người kia rời đi, Hàn Cẩm Khanh xoay người lại, chạm mắt với Cố Khinh Âm, nhưng khi thấy rõ người bên cạnh nàng, hắn lại hơi híp mắt lại.
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng trải dài sau lưng, khiến Hàn Cẩm Khanh như được bao phủ trong một vầng sáng nhạt. Cố Khinh Âm đột nhiên có cảm giác hơi chướng mắt, nên vội vã rời mắt đi.
Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ nói: "Hàn đại nhân phụng chỉ điều tra Công bộ, vất vả rồi."
"Ăn lộc của vua, giúp quân phân ưu, Thượng Quan đại nhân sẽ không so đo với bổn tướng chứ." Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Dung Khâm nghe vậy, sắc mặt không biến, nói: "Ta đã bảo hành quán chuẩn bị cơm, nếu Hàn đại nhân nể mặt, không bằng cùng ngồi với nhau một lát?"
Hàn Cẩm Khanh nhìn thẳng vào Cố Khinh Âm, chẳng thèm nề mặt mọi người, lạnh nhạt cười nói: "Đa tạ thịnh tình của Thượng Quan đại nhân, bổn tướng còn có chút việc phải xử lý, buộc lòng phải xin phép đi trước."
Thượng Quan Dung Khâm nở nụ cười, không nhiều lời nữa, cả đoàn người đi ngang qua Hàn Cẩm Khanh.
Sở Phong đi tới, nhanh chóng liếc mắt nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình, do dự nói: "Gia, ngài thật sự không đi sao?"
"Ngươi muốn đi ư?" Giọng điệu đã lạnh vài phần.
Sở Phong gấp gáp cúi đầu xuống, cung kính nói: "Tiểu nhân không dám."
Hàn Cẩm Khanh được Sở Phong nâng lên kiệu, im lặng một lúc lâu chợt cất giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy Cố Khinh Âm thế nào?"
Hả? Cái gì? Sở Phong móc móc lỗ tai, cẩn thận nói từng li từng tí: "Gia, ngài nói......"
"Không có gì, khởi kiệu." Màn kiệu vừa buông xuống, mặt Sở Phong cứng đờ.
Trong hành quán, các Ngự Sử ngồi thành một bàn, tính cả Thượng Quan Dung Khâm là vừa tròn mười người.
Mặc dù đã ở trong hành quán nhiều ngày, nhưng hôm nay có đồ ăn ngon, rượu cũng tuyệt, cộng thêm với Thượng Quan Dung Khâm tiếp đãi thịnh tình, nên ai cũng hưng phấn, Thượng Quan Dung Khâm cũng khó tránh khỏi uống nhiều thêm hai chén.
Tàn tiệc đã là giờ Tuất canh ba, mọi người đều trở về nội viện của mình nghỉ ngơi.
Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm một trước một sau bước vào Phượng Tê viện.