"Tiến cung phục mệnh?" Hàn Cẩm Khanh cười rộ lên, "Chỉ sợ lúc này người mà Thánh Thượng muốn nhất không phải ta."
Đôi con ngươi như ngọc đen của hắn nhìn thẳng về phía Thượng Quan Dung Khâm, chỉ dừng lại một rồi thản nhiên dời đi.
Cố Khinh Âm không hề nhìn Hàn Cẩm Khanh, nhưng lại thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Lúc này, hai gã thị vệ bên người Hàn Cẩm Khanh nâng một cái cáng đến, nói: "Tướng gia, theo như ngài phân phó."
Hàn Cẩm Khanh nhìn cái bè, thản nhiên nói: "Nhị vị, thứ cho bản tướng nói thẳng, đường hầm phía trước chỉ đủ cho một người khom lưng đi qua, nếu còn phải ôm thêm một người, sợ là không ai qua được."
Kỷ Trác Vân không biết biến mất khi nào, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, mày kiếm khẽ nhếch, vừa muốn mở miệng, lại nghe Thượng Quan Dung Khâm nói: "Hàn đại nhân nói có lý, là ta suy nghĩ không chu toàn."
Hắn ôm Cố Khinh Âm đi lên hai bước, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên cáng, "Khinh Âm, đi trong hầm không tiện ôm nàng, nàng cẩn thận chút." Nói xong, hắn lại xoay người nói với hai tên thị vệ: "Làm phiền nhị vị."
Hai thị vệ đó biết rõ thân phận của Thượng Quan Dung Khâm, cũng không ngờ sẽ khách khí như thế, nên đều dùng sức gật đầu.
Cố Khinh Âm thấy Hàn Cẩm Khanh cố ý cho người chuẩn bị cáng, tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, lồng ngực nhói đau, cảm thấy chua chát. Nhưng nàng vẫn không chịu nhìn hắn, chỉ coi như hắn không tồn tại, nhìn Thượng Quan Dung Khâm khẽ gật đầu, nói nhỏ: "Yên tâm đi."
Kỷ Trác Vân thấy hai thị vệ muốn nâng cáng lên, bèn bước lên trước nói với một người: "Để cho ta." Hắn xoay người lại nói với Cố Khinh Âm: "Ta đưa nàng ra ngoài."
"Trác Vân, chàng không cần như vậy." Cố Khinh Âm chống người lên, "Để bọn họ làm được rồi, em không sao."
Kỷ Trác Vân đè vai nàng lại, để nàng nằm xuống, "Cứ để ta làm, nàng nằm xuống đi."
Hàn Cẩm Khanh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đôi mắt sắc bén u ám thâm trầm, đứng im tại chỗ, nói với tên thị vệ bên cạnh: "Để bản tướng ra trước."
Thị vệ đó kịp phản ứng, vội đi trước mở đường cho Hàn Cẩm Khanh.
Kỷ Trác Vân cùng một thị vệ khác chậm rãi nâng cáng lên đi trong mật đạo, Thượng Quan Dung Khâm đi cuối cùng.
Thỉnh thoảng Kỷ Trác Vân nói với Cố Khinh Âm hai ba câu, nàng đều nhỏ giọng đáp, tinh thần có vẻ cũng không tệ lắm. Đến khi họ thoát ra khỏi mật đạo, trở lại mặt đất, đã là canh tư.
Thời gian Cố Khinh Âm ở trong mật đạo quá dài, lúc thoát ra, thấy trăng sáng, cảm nhận gió đêm từ từ thổi đến, bỗng lại thấy hơi hoảng hốt.
"Ai da, Cố đại nhân, " Vương Thành Giác vội vàng chào đón, "Là Công bộ ta làm việc thất trách, khiến Cố đại nhân lâm vào hiểm cảnh, may có tướng gia túc trí đa mưu, Kỷ tướng quân gan dạ sáng suốt hơn người, mới cứu được cô ra."
Cố Khinh Âm nhìn vẻ vội vàng lo lắng của Vương Thành Giác trông không giống như giả vờ. Nhưng nghĩ đến những gì vừa trải qua, nàng liền cảnh giác vài phần, nói: "Vương đại nhân không cần tự trách, lần này bản quan gặp chuyện ngoài ý muốn, có thể là do Công bộ làm việc bất lợi, hoặc là có người cố ý làm, nhất định có thể tra ra manh mối."
Vương Thành Giác nghe xong lời này, sắc mặt không tốt lắm. Ông ta đã đợi ở đây rất lâu, lúc Hàn Cẩm Khanh bước ra ngoài đầu tiên cũng không nói gì, sắc mặt nhợt nhạt, ngồi lên xe ngựa nghênh ngang bỏ đi, khiến ông ta dù có muốn cũng không dám hỏi.
Nghe lời nói ý tại ngôn ngoại của Cố Khinh Âm, ông ta thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy người này đã thương lượng gì với nhau lúc ở trong mật đạo?
Ông ta càng nghĩ càng khủng hoảng bất an, nhưng lại không thể thể hiện ra mặt, thấy Kỷ Trác Vân và Thượng Quan Dung Khâm đều đứng dưới tàng cây, liền đi đến vấn an, nhắc lại những lời vừa nói với Cố Khinh Âm với Thượng Quan Dung Khâm một lần nữa.
Kỷ Trác Vân không kiên nhẫn lắng nghe, mắt chỉ nhìn Cố Khinh Âm.
Thượng Quan Dung Khâm mỉm cười, nói: "Vương đại nhân cũng vất vả rồi, nên hồi phủ sớm nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói cũng không muộn."
Vương Thành Giác nghẹn họng, cố gắng cười cảm tạ Thượng Quan đại nhân đã lo lắng.
Hạ Chính Quyền đứng ở một bên, đã chuẩn bị xe ngựa thỏa đáng, một nữ quan trẻ tuổi nâng Cố Khinh Âm lên xe ngựa.
"Khinh Âm, về đến hành quán thì nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ mau đến thăm nàng." Kỷ Trác Vân nhấc màn xe lên, đứng ngoài xe nói với nàng.