Chương 218: Tình Hải Phong Ba 2

Cố Khinh Âm quay cuồng trong dục vọng, giải phòng phóng cho chính mình, không còn đắn đo, do dự nữa. Thượng Quan Dung Khâm đã tiếp nhận nàng, nàng cần gì còn ra vẻ gượng ép?

Nàng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đến gần dục vọng của hắn, cảm thụ sự nóng bỏng của nơi đó. Dung nhan của nàng càng thêm diễm lệ, mị nhãn như tơ, thản nhiên liếc nhìn Thượng Quan Dung Khâm một cái, "Ta muốn nhìn ngài, muốn khiến ngài thoải mái."

Cái liếc mắt đó phong tình vạn chủng, câu hồn đoạt phách, Thượng Quan Dung Khâm như bị mê hoặc, không thể hoàn hồn, tất cả giác quan đều kêu gào một cái tên, Cố -- Khinh -- Âm.

Dưới ánh mắt nóng rực của Thượng Quan Dung Khâm, Cố Khinh Âm chậm rãi cởi quần ra, bên trong là tiểu khố màu trắng trong suốt. Nàng tách hai chân ra kẹp hai bên đùi hắn, bàn tay nhỏ bé nõn nà vén đai lưng của lên lên, lấy ra gậy th*t cứng rắn thô dài nóng như bàn ủi, nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới. Nàng nhìn thấy quy đầu thô to không ngừng run rẩy, chảy ra tinh dịch trong suốt.

"A Âm, đừng chạm vào..." Thượng Quan Dung Khâm thở dốc dồn dập, không thể nói hoàn chỉnh thành câu, trên khuôn mặt thanh nhã đều là dục vọng khó nhịn. Những ngón tay nhỏ bé thon dài vuốt ve dục căn, khiến hắn vô cùng rung động, đó là nữ tử hắn thương, dù nàng chỉ chạm nhẹ nhưng cũng đủ khiến cơ thể hắn nổi sóng to gió lớn.

Cố Khinh Âm mím môi cười khẽ, vươn cái lưỡi thơm tho khẽ liếm quy đầu của hắn, khến hắn khẽ rên lên, nhu hòa mị hoặc, làm người ta tâm ngứa khó nhịn.

"Chẳng lẽ đại nhân không thoải mái sao?" Nàng cố ý hỏi, bộ dạng nghiêng đầu xinh đẹp, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý xuân.

Cố Khinh Âm như vậy lại có chút xa lạ, nhưng càng khiến hắn không thể cự tuyệt. Thượng Quan Dung Khâm thở hổn hển, khuôn mặt tuấn nhã phiếm hồng, trong đáy mắt sâu thẳm đều là vẻ dịu dàng yêu chiều.

Cố Khinh Âm bị hắn nhìn đến mức toàn thân nóng lên, dục vọng dâng trào, sâu trong đôi mắt nàng hình thành mạch nước ngầm cuồn cuộn. Nàng nhìn gậy th*t cứng rắn đứng thẳng trước mắt, thân gậy nhạt màu, quy đầu phớt hồng. Cả vật thể có đường cong tuyệt đẹp, gân xanh vờn quanh, đỉnh chóp hơi giương lên, hoàn toàn không tương đồng với tướng mạo thanh nhã phiêu dật của hắn. Nam căn của hắn vừa thô vừa dài, làm nàng kinh hãi.

Một bàn tay thon dài hữu lực nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, "Nhìn đủ chưa?" Giọng hắn âm trầm thấp bé.

Cố Khinh Âm vốn không cảm thấy gì, nhưng khi hắn hỏi như vậy, lại thấy hơi ngượng ngùng. Nàng cắn môi dưới, như giận như oán nhìn hắn một cái, kéo tay hắn xuống, mút lấy gậy th*t.

Trong mông lung, nàng cảm thấy như đã từng trải qua giờ khắc này. Nàng cúi xuống giữa hai chân hắn, cố sức liếm láp dục căn to lớn. Vì để có được nhiều hơn, nàng phải mở lớn miệng mới miễn cưỡng ngậm được một nửa, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe môi, làm thân gậy ẩm ướt.

Đây là lần đầu tiên nàng ngậm gậy th*t của nam nhân, không một chút kinh nghiệm, nhưng rất cẩn thận, vô cùng triền miên. Trong lúc liếm mút không tránh khỏi chút va chạm, răng nàng không chỉ một lần cắn vào thân gậy và quy đầu, khiến Thượng Quan Dung Khâm thở dốc liên tục, cố gắng nhẫn nại trong khoái cảm mãnh liệt và tra tấn đau đớn.

Miệng nàng quá nhỏ, lúc ngậm lấy dục căn của hắn, mấy lần đều bị hắn vô ý đi vào sâu bên trong, đỉnh chóp mẫn cảm nhẹ nhàng ma sát với yết hầu, khoái cảm trí mạng làm hắn muốn bắn ra ngay lúc đó. Hắn cắn răng cố kìm nén, toàn thân đều phát run, đây là lần đầu tiên hắn mất kiểm soát đến thế.

Cái lưỡi thơm tho của nàng không ngừng liếm láp gân xanh vờn quanh thân gậy, đùa bỡn quy đầu mẫn cảm. gậy th*t trong miệng nàng càng ngày càng thô, càng ngày càng cứng rắn, nóng đến mức khiến tim nàng đập nhanh vì kinh hãi.

Đột nhiên, trận trời đất quay cuồng, nàng bị Thượng Quan Dung Khâm đặt dưới thân một lần nữa. Hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng, nặng nề hỏi: "Có hương vị gì vậy?"

Cố Khinh Âm hoang mang nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh ánh nước của nàng khiến người ta tâm thần phiêu đãng. Dáng vẻ vừa quyến rũ vừa hồn nhiên của nàng khiến Thượng Quan Dung Khâm phải hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng áp chế dục vọng bừng bừng trong người.

Quần áo của Cố Khinh Âm xốc xếch rối tung, nên hắn dễ dàng cởi trung y bằng tơ lụa bên ngoài, lộ ra cái yếm trắng thêu hồng mai bao trọn lấy bầu ngực đầy đặn của nàng. Đóa hồng mai đó được thêu vô cùng tỉ mỉ, mỗi cánh hoa ngạo nghễ nở rộ, giống như nhũ hoa nho nhỏ đứng thẳng trên ngực nàng, đỏ bừng đầy sức sống, in hằn lên mặt yếm.