Chương 209: Bày Tỏ Tâm Tư

Trong lúc Ninh Phi Nhiên lại gần, Cố Khinh Âm còn đang chú ý tới bóng người trong sương phòng đối diện nên mới không tránh đi. Lúc này thấy Thượng Quan Dung Khâm hỏi vậy, nàng thi lễ, đang định trả lời thì Ninh Phi Nhiên lại giành trước một bước. Hắn chắp tay nói: "Thượng Quan đại nhân, hạ quan là Ninh Phi Nhiên của Thái y viện."

Thượng Quan Dung Khâm chậm rãi đi xuống bậc thềm của hành lang. Lúc này hắn mặc bộ áo lụa trắng rộng thùng thình, tóc không búi lên mà để xõa tung trên vai, dưới ánh trăng, trông vô cùng ngọc thụ lâm phong, tĩnh nhã hờ hững.

"Ninh thái y, " Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ, thanh nhã như hoa lan, rồi chuyển qua Cố Khinh Âm, dịu dàng hỏi: "Cố đại nhân không khoẻ ư?"

Cố Khinh Âm vội lắc đầu, trả lời: "Hạ quan không sao, Ninh thái y được gia mẫu nhờ đến thăm hạ quan."

"Ồ? Ninh thái y có quen biết với quý phủ của Cố đại nhân sao?" Thượng Quan Dung Khâm nhướng mày, hỏi.

Cố Khinh Âm nói: "Trong phủ thỉnh thái y, đa phần là Ninh thái y đến, dần dần cũng có chút quen biết."

"Hạ quan rất biết thể chất của Cố đại nhân, đang giúp nàng điều trị lâu dài." Ninh Phi Nhiên cúi đầu, nói: "Mấy ngày gần đây cũng giúp Cố lão phu nhân châm cứu trị liệu. Lão phu nhân tín nhiệm hạ quan, mới nhờ hạ quan tiện thể chút vật phẩm cho Cố đại nhân, mong Thượng Quan đại nhân không trách tội."

Cố Khinh Âm hơi ngạc nhiên, ý tứ trong lời nói của Ninh Phi Nhiên rõ ràng là muốn kéo gần quan hệ với nàng. Người ngoài nghe được sẽ nghĩ quan hệ của hai người sao có thể dừng ở hai chữ "quen biết".

Cố Khinh Âm nhìn thần sắc của Thượng Quan Dung Khâm, thấy hắn gật gật đầu, bên môi vẫn là ý cười ấm áp, không biết vì sao, gánh nặng trong lòng nàng dần được buông xuống.

"Cố lão phu nhân lo lắng cho nữ nhi nên mới phó thác cho Ninh thái y, Ninh thái y chỉ là người nhận ủy thác, sao lại có tội?" Thượng Quan Dung Khâm nói nhỏ: "Bản quan há là người không thông tình đạt lý. Thỉnh Ninh thái y thay bản quan chuyển câu này đến lão phu nhân."

Ninh Phi Nhiên nói: "Vâng."

"Ngươi cứ bảo lão phu nhân an tâm tĩnh dưỡng, không cần lo lắng cho Cố đại nhân. Bản quan tự sẽ phụ trách an nguy của Cố đại nhân. Sau đợt tuần tra này, bản quan định đến phủ thăm lão nhân gia." Thượng Quan Dung Khâm từ từ nói, thanh âm lưỡng lự như huyền ca.

Cố Khinh Âm ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng nhấp nhô bất định, đôi mắt đẹp nhìn hắn như có thiên ngôn vạn ngữ.

Thượng Quan Dung Khâm đón ánh mắt của Cố Khinh Âm, cười nhã nhặn.

Tâm tư của Ninh Phi Nhiên vô cùng tinh tế, nhìn rất rõ thần thái của hai người trước mặt. Hắn khẽ cười, nói: "Thượng Quan đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định sẽ chuyển lời. Có những lời này của ngài, không chỉ Cố lão phu nhân mà hạ quan cũng thấy an tâm rất nhiều."

Cố Khinh Âm lại nhìn Ninh Phi Nhiên, chỉ cảm thấy tối nay hắn rất kỳ lạ, nhưng không biết là do đâu. Nàng dặn hắn hai câu, ám chỉ hắn có thể đi rồi.

Ai ngờ, Ninh Phi Nhiên nhìn Thượng Quan Dung Khâm, lại nói: "Làm phiền Thượng Quan đại nhân lo lắng chiếu cố, hạ quan cáo từ." Nói xong, hắn lại nhìn liếc nhìn Cố Khinh Âm một cái rồi mới rời đi.

Còn chiếu cố ai, hiển nhiên trong lòng ba người đều biết rõ ràng.

Đến lúc này mà Cố Khinh Âm còn không hiểu gì nữa thì cũng quá đần độn. Nhưng Ninh Phi Nhiên đã không nói toạc ra thì nàng cũng không cần để ý quá mức.

Khẽ thở dài, nàng hơi khom người hành lễ với Thượng Quan Dung Khâm, rồi xoay người trở về phòng.

Thượng Quan Dung Khâm nhìn bóng dáng nàng, cũng không về luôn mà đứng trong viện hồi lâu.

Thẩm Linh Trăn, thân là nữ tử, hai mươi đã được làm Công bộ lang trung, được cho là nữ quan có một không hai.

Học thức của nàng ta không tệ, lại giỏi giao tiếp, luôn thích tranh cường háo thắng, nên tất nhiên không cam lòng bị Cố Khinh Âm chèn ép như vậy. Hơn nữa ngày ấy lại bị nàng phá hỏng chuyện yêu đương vụng trộm với Vương Thành Giác ở phủ nha, trong lòng càng thêm khó chịu. Bị đối thủ vạch trần như vậy làm nàng ta càng xấu hổ và giận dữ.

Vì thế, Thẩm Linh Trăn dùng hết khả năng văn chương viết hồ sơ thẩm tra, ước gì Cố Khinh Âm trúng kế. Đã nhiều ngày liền nàng ta phái người ngấm ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Ngự sử đài, nên cũng biết Cố Khinh Âm và Phùng Thì Viễn đang xem bộ hồ sơ ấy.

Bản án cũ khi làm đường sông luôn là chuyện kiêng kị ở Công bộ. Khi Thẩm Linh Trăn biết việc này đã bị đưa đến cho Ngự sử đài, toàn thân nàng ta phát run, không biết là vì tức, hay là bị dọa, hoặc là cả hai.

Nàng ta biết phân biệt nặng nhẹ, biết lúc này không phải thời điểm truy cứu, quan trọng nhất là làm thế nào khiến Ngự sử đài không thể tiếp tục tra xét nữa.