Cố Khinh Âm biết lần này đã đắc tội lớn với Công bộ, sắc mặt của chủ sự và tiểu lại đến đưa hồ sơ đều không tốt lắm, thậm chí còn vô cùng khó chịu, mở miệng ra là châm chọc người của Ngự sử đài.
Cố Khinh Âm không hối hận, cách hành sự của nàng xưa nay là vậy, ở trong quan trường có lẽ còn rất nhiều khuất tất, nhưng muốn nàng thay đổi, nàng không làm được. Từ nhỏ nàng đã tiếp xúc học vấn lễ giáo đều rất chính thống, sau khi nhập quan cũng một đường trôi chảy, xử sự rõ ràng, cực có nguyên tắc.
Dù bị châm chọc, nàng cũng không lên tiếng, chỉ cho người của Ngự sử đài thẩm tra cẩn thận, trong lòng tin chắc với thái độ của Vương Thành Giác, Công bộ tuyệt đối không thể trong sạch được.
Thượng Quan Dung Khâm nắm giữ ấn tuần tra, với chức quan của hắn tất nhiên không có khả năng tham dự tất cả mọi chuyện, hơn phân nửa thời gian không ở nha môn Công bộ. Đến tối ngày thứ ba, hắn mới bước vào khoảnh sân Công bộ phân cho những người tham gia tuần tra của Ngự sử đài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng người tinh tế đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Hai ngày trước dù không đến Công bộ, nhưng hàng ngày đều có người bẩm báo tình hình tuần tra cho hắn biết, tất nhiên cũng biết Công bộ không chịu phối hợp và chuyện sáng nay Cố Khinh Âm đối chất với Vương Thành Giác.
Vương Thành Giác là người của Giang Lăng vương, ngồi ở vị trí Công bộ Thượng thư đã bốn năm, muốn điều tra được thì gặp phải chút khó khăn cũng là chuyện bình thường.
Vốn dĩ hắn không vội tới Công bộ, là muốn xem Vương Thành Giác đối phó với việc tuần tra như thế nào, bởi một số việc có thể thay đổi bất ngờ.
Có người trong phòng đã nhìn thấy Thượng Quan Dung Khâm, một lát sau Cố Khinh Âm cũng bước ra đón chào, cung kính hành lễ với hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ rõ ràng có vài phần mệt mỏi.
Thượng Quan Dung Khâm than nhẹ một tiếng, "Cố đại nhân không cần đa lễ, không còn sớm nữa, cho mọi người tới hành quán dùng bữa đi."
Cố Khinh Âm do dự, rồi gật đầu.
Thức ăn ở hành quán vốn cũng không tệ, nhưng tối nay có Đại học sĩ Thượng Quan Dung Khâm đích thân tới, nên một bữa cơm đơn giản lại phá lệ phong phú.
Công bộ lang trung Thẩm Linh Trăn đặc biệt tới hành quán tiếp khách, trên khuôn mặt tinh xảo khéo léo luôn giữ ý cười, đều có thể khách khí nói chuyện hai ba câu với vài vị Ngự sử. Nàng ta vô cùng khéo léo, nói năng thận trọng, trước kính rượu Thượng Quan Dung Khâm, sau đó liên tiếp nâng chén với Cố Khinh Âm.
"Cùng là nữ tử làm quan, hạ quan ngưỡng mộ Cố đại nhân đã lâu, mong Cố đại nhân nể mặt hạ quan chút." Thẩm Linh Trăn cười, nói.
Lúc trước Cố Khinh Âm đã uống cùng Thẩm Linh Trăn không ít, tửu lượng của nàng lại bình thường, nên lúc này đã hơi say. Nàng bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, gần như chắc chắn người ở trong án phòng của Vương Thành Giác ngày ấy chính là nàng ta. Lúc ấy nàng ta bưng kín mặt nên nàng không nhìn rõ, lúc này lại có thể thản nhiên đối mặt với nàng như không có việc, có thể thấy được nàng ta là người vô cùng thông minh. Nàng muốn từ chối, nhưng lại không muốn trở mặt với Thẩm Linh Trăn ở đây, đang định kiên trì uống tiếp, cánh tay cầm ly rượu bỗng bị giữ chặt lại.
Nàng kinh ngạc quay đầu, nhìn khuôn mặt trong trẻo mang ý cười thản nhiên của Thượng Quan Dung Khâm. Hắn nói với Thẩm Linh Trăn: "Thẩm đại nhân, Ngự sử đài còn có nhiệm vụ tuần tra, trọng trách của Cố đại nhân khá nặng nề, rượu này không bằng để sau này rồi uống."
Thẩm Linh Trăn nhướng mày, ánh mắt đảo qua tay Thượng Quan Dung Khâm, còn Thượng Quan Dung Khâm cũng nhanh chóng buông tay ra. Nàng ta vốn muốn áp chế nhuệ khí của Cố Khinh Âm. Dù sao làm nữ quan cũng phải biết ứng đối khi tham gia tiệc rượu, vừa biết ăn nói, tửu lượng lại tốt như nàng ta hiển nhiên đã hoàn toàn trên cớ Cố Khinh Âm.
Thẩm Linh Trăn hơi đắc ý. Ngày ấy Cố Khinh Âm khiến nàng ta và Vương Thành Giác bẽ mặt, nay nàng ta muốn xem Cố Khinh Âm có thể duy trì phong độ ở trong tiệc rượu đến mức nào. Nhìn Cố Khinh Âm đã hơi say, chỉ cần uống thêm hai chén sẽ hoàn toàn say khướt, đến lúc đó nàng ta có rất nhiều biện pháp khiến Cố Khinh Âm xấu mặt trước mặt mọi người. Rõ ràng các quan viên của Ngự sử đài cũng không phải tâm phúc của Cố Khinh Âm, không có ai bước ra ngăn cản nàng ta kính rượu, sao bây giờ lại ra thế này? Thượng Quan Dung Khâm lại lên tiếng vì Cố Khinh Âm, trong lòng Thẩm Linh Trăn dù vô cùng không muốn, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Thẩm Linh Trăn đảo mắt qua lại trên người Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm mấy vòng, rồi nũng nịu cười nói: "Vâng, Thượng Quan đại nhân nói rất đúng, là hạ quan suy nghĩ không chu toàn, tự phạt một ly." Nàng ta ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Sau đó mọi người giải tán, Cố Khinh Âm lảo đảo bước vào Phượng Tê viện, lúc đến cửa viện bỗng bị hẫng chân, sắp bị ngã nhào, lại được người đi phía sau giữ chặt eo.
"Tiểu Cố" Người đó có giọng nói dịu dàng trong trẻo làm cho người nghe vô cùng thư thái, trên người còn thoang thoảng mùi đàn hương. "Ta đưa cô về phòng."