Chương 198: Chương 191-4: Ngoại Truyện 6: Thiên Chi Kiêu Tử

Tôi không có tên, mười bảy năm trước vì quê nhà mắc ôn dịch mà tôi thành cô nhi, tôi lưu lạc dòng người hành khất đến kinh thành. Vào một đêm mưa to gió lớn, tôi sốt cao, ngơ ngác nhìn thấy một thiếu niên áo trắng, tóc mượt như nhung đến thắt lưng, làn da thắng như tuyết, dung mạo linh động ôn hòa, giữa lông mày có một nốt ruồi son rực sắc. Hắn nhìn tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi. Lúc đó tôi ngửi được mùi hương dễ chịu trên người hắn, tưởng được gặp thần tiên, sau đó, trước mắt tối đen, không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong một gian phòng sạch sẽ, một vị đại nương mặt mày hiền lành đi vào, nói tôi có phúc khí, được tiểu thiếu gia cứu giúp, còn nói cho tôi biết nơi này là dinh thự của Thượng Quan phủ, thế gia quyền quý số một số hai trong kinh thành.

Từ đó về sau tôi đi theo thiếu gia, được ban tên Thiên Thanh, trở thành sai vặt và thư đồng cho thiếu gia. Thiếu gia là người hiền lành, đối xử với hạ nhân cũng rất rộng rãi. Người là ân cứu mạng của tôi, lúc nào tôi cũng khắc ghi trong tim, cho dù đời này phải làm trâu làm ngựa cho người, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Từ nhỏ thiếu gia đọc đủ thứ thi thư, cũng có thiên phú cực cao trong việc tập võ, là đệ tử rất danh tiếng trong hàng thế tộc ở kinh thành. Tôi đi theo người cũng được hưởng chút vinh quang. Hàng ngày tôi với thiếu gia cùng đọc sách, khi mặt trời lặn lại luyện công, bắn tên, cũng người phóng ngựa chơi tiết Thanh Minh, uống rượu ngon, cất cao giọng hát, nhìn người phóng khoáng vui vẻ, thần thái rạng ngời. Tôi vẫn luôn thấy thiếu gia nên có dáng vẻ như thế, rạng rỡ loá mắt, là đối tượng được mọi người ngưỡng vọng.

Năm thiếu gia mười bốn tuổi theo lão gia ra chiến trường, một trận chiến thành danh. Tất cả mọi người, bao gồm cả lão thái gia đều thấy thiếu gia là tướng tài hiếm có. Đến năm thiếu gia mười sáu tuổi, lão gia đột nhiên qua đời, người dứt khoát bỏ võ theo văn.

Từ đó về sau thiếu gia bước vào quan trường, làm biên tu bình thường nhất ở Hàn Lâm Viện. Thiếu gia vẫn là thiếu gia trước kia, vẫn dáng vẻ phục tùng cười nhẹ nhàng, tao nhã nhu hòa, hờ hững tự tin, thong dong nhanh nhẹn, nhưng tôi biết, đã có cái gì đó thay đổi.

Tôi cũng hay đến Hàn Lâm Viện thay thiếu gia bàn công việc, và không chỉ một lần nhìn thấy thiếu gia nhìn một đôi cha và con gái đến xuất thần, thỉnh thoảng còn cười. Người cha chắc là đồng liêu của thiếu gia, tuổi tác đã khá cao, còn tiểu cô nương thì còn rất nhỏ, dung mạo còn chưa nẩy nở, đáng yêu nhu thuận, thichs nhào vào lòng phụ thân làm nũng. Tôi nghĩ chắc là thiếu gia vẫn còn nhớ lão gia, lúc lão gia còn sống, hai cha con cũng rất thân thiết.

Thiếu gia thật sự rất dụng tâm, cũng rất lợi hại, tuổi còn trẻ mà chức quan ngày một cao, rất được Thánh tâm, Dự vương gia cũng rất ưu ái người Thiếu gia như vậy tất nhiên sẽ khiến các khuê nữ trong kinh thành động tâm, bà mối tới cửa nhiều không dứt, nhưng người vẫn chằng có động tĩnh gì. Cho đên năm thiếu gia hai mươi ba tuổi ấy, được thăng chức Hàn Lâm Viện đại học sĩ, hôn sự của người cũng không kéo dài thêm được nữa.

Cũng ngay năm đó, thiếu gia đưa tôi ra ngoài du ngoạn, chúng tôi đi rất xa, đến một ngọn núi tuyết nằm trong thành Ngọc Huyền Phong ở biên cảnh Nam Vu quốc.

Có lúc tôi nghĩ, nếu thiếu gia không đến ngọn núi tuyết ấy, hoặc là lúc ấy không có tuyết lở, không gặp được người của Lan gia, có thể thiếu gia sẽ không thay đổi nhiều đến thế. Nhưng, không có nếu, thiếu gia và tôi gặp tuyết lở, vô tình gặp hai vị tiểu thư của Lan gia, là họ đã cứu chúng tôi.

Lúc ấy tình hình của thiếu gia rất nguy cấp, khó giữ được tính mạng. Tôi không có thời gian nghĩ nhiều, không biết vì sao tỷ muội Lan gia có thể điều động những thầy thuốc tinh thông y thuật của Nam Vu quốc tới cứu thiếu gia, càng không biết họ Lan chính là quốc họ của Nam Vu, chỉ cảm thấy thiếu gia là người tốt nên gặp được người hảo tâm, không thể đoản mệnh.

Ba tháng sau, rốt cục thiếu gia cũng bình phục, lúc trở về, người nói cho tôi biết sẽ kết hôn với đại tiểu thư của Lan gia. Tuy hơi kinh ngạc, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của thiếu gia. Tôi gật gật đầu, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu gia không có một chút vui mừng nào.

Sau đó, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi cứ cảm thấy có gì không đúng, đại tiểu thư Lan gia thì ra là chi nữ của quốc chủ Nam Vu quốc. Lúc ấy thế cục của Nam Vu và Hưng Hòa vô cùng căng thẳng, không thể thông hôn. Để thuận lợi gả cho thiếu gia, đại tiểu thư Lan gia đã nhận một vị quan to làm phụ thân, lấy thân phận người Hưng Hòa kết hôn cùng thiếu gia. Tôi thấy đại tiểu thư Lan gia đối với thiếu gia đúng là tình chân ý cắt, vì người mà có thể bỏ qua tất cả, lương xứng chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ngày kết hôn ấy quả nhiên thập lý hồng trang, tôi thì không thích làm rầm rộ kiểu này lắm, thiếu gia mặc cẩm bào đỏ rực ngồi trên tuấn mã, khiến bao nhiêu nữ tử âm thầm rơi lệ. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngay trong đêm kết hôn đó, người hầu hạ trong hỉ phòng bỗng nhiên đi lấy nước, thiếu gia bị thương, Lan đại tiểu thư đổi thành một người khác. Lúc tôi đến, chỉ nhìn thấy khuôn mặt vừa cười vừa rơi lệ của nàng ta, đẹp đến mức vặn vẹo, tuy giống như đúc, nhưng tôi biết, nàng ta không phải Lan đại tiểu thư.

Chuyện này lúc ấy bị Thượng Quan phủ cưỡng chế đè xuống, trừ tôi ra, những hạ nhân khác đều bị đuổi khỏi kinh thành. Tôi cho người sắp xếp cho nàng ta thỏa đáng, cho đến mấy năm sau mới truyền ra tin tức thiếu gia bị bỏ rơi.

Tôi chưa từng có ý định hỏi thiếu gia đêm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, đó là vết sẹo của thiếu gia. Người không giống các thế gia công tử khác, không hao phí thời gian trên người nữ tử, nói đúng hơn là rất ít thân cận với nữ tử, đáp ứng kết hôn cùng Lan đại tiểu thư đã là ngoài dự đoán của mọi người. Từ sau việc đó, thiếu gia càng ít tiếp xúc với nữ tử hơn.

Sau khi lão thái gia qua đời, trong phủ do thiếu gia chèo chống, phu nhân rất ít hỏi đến chuyện của thiếu gia. Nhưng nhìn thiếu gia đến nay vẫn là lẻ loi một mình, tôi lại tiếc hận thay cho người.

Tôi biết rất nhiều việc thiếu gia làm, nhưng tôi cũng không hỏi nguyên nhân, thiếu gia tự có đạo lý của người. Thiếu gia tốt như vậy, ông trời chắc chắn sẽ sắp xếp cho người một đoạn lương duyên.