Chương 182: Cháy Tình Ở Bích Đầm 6

Hàn Cẩm Khanh thét lớn một tiếng, thần sắc mê say tà tứ, đôi mắt híp lại nhìn nàng. Hắn cúi xuống cắn lên đầu vai mượt mà của nàng, hạ thân áp sát để xương mu của hai người kề cận. Cuối cùng hắn cũng tận tình phóng thích ở chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng. Trong cao trào, nàng run rẩy kịch liệt, hít thở khó khăn vì khoái cảm quá mãnh liệt. Tiếng rên rỉ của nàng vang lên ngay bên tai, cực kì mị hoặc, như đang ngâm nga một bài hát.

"Nàng kẹp ta?" Sau khi phóng thích, hắn bình ổn lại hơi thở, chóp mũi chạm vào mũi nàng, cười nhẹ vuốt ve dấu răng trên bả vai nàng. "Muốn ta bắn vào trong hử?"

Hắn không có thói quen bắn vào trong, nhưng vừa quá bất ngờ. Kỳ thực hắn có cơ hội rút ra, nhưng lại không làm vậy, bởi hắn cảm giác cùng lên cao trào trong thân thể nàng rất mỹ diệu, hay nói chính xác hơn là cực lạc nhân gian.

Cố Khinh Âm thở gấp, thất thần một lát. Dư vị cao trào vẫn còn đó, miệng huyệt của nàng không ngừng co rút lại, gậy th*t thô dài của hắn còn đang rung động trong cơ thể nàng. Lúc đó nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ là không muốn bị hắn nắm chặt trong tay, cũng không muốn mình đánh mấy lý trí thêm một lần nữa.

Nàng nhìn nụ cười tươi của Hàn Cẩm Khanh, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, nhỏm dậy cắn mạnh vào cổ hắn. Cảm nhận giọt máu tanh ngọt của hắn, nàng nghe thấy giọng nói run run của mình luồn qua kẽ răng, "Không, tôi chỉ muốn khiến mình thoải mái."

Lồng ngực Hàn Cẩm Khanh nhấp nhô kịch liệt, chẳng thèm nhíu mày, chỉ khẽ cười một tiếng, dùng đầu ngón tay hắn đè lên cánh môi hồng của nàng. "Vậy vừa rồi nàng đã được như ý nguyện chưa? Hơn nữa lúc ta bắn vào trong..." Giọng nói của hắn rất nhẹ, mấy chữ cuối cùng gần như dán sát vào cánh môi nàng.

"Nếu ta nói không, có thể tổn hại đến mặt mũi của tướng gia không?" Mặt Cố Khinh Âm nóng rực, không rõ là vì tình dục hay là lửa giận. Rõ ràng nàng đã chiếm thượng phong, thế mà lại bị hắn áp chế lần nữa. Nàng nhìn ấn ký rõ ràng trên cổ hắn, ánh mắt say mê trong suốt, tỏa ánh sáng mê hoặc lòng người.

Đầu ngón tay của Hàn Cẩm Khanh chậm rãi lướt qua khóe môi nàng, vuốt ve cái cằm nhỏ xinh, ý cười trong mắt chưa giảm, mắt phượng nheo lại, "Cố đại nhân, nàng đang quyến rũ ta?" Một tay hắn trêu chọc nhũ hoa cương cứng của nàng, miệng khẽ cắn chóp mũi thanh tú của nàng.

"Ưm..." Cố Khinh Âm lắc đầu tránh đi, lại bị hắn cắn môi.

Nàng nhận ra gậy th*t trong cơ thể mình lại bắt đầu cứng rắn, chống đỡ dũng đạo chật hẹp, cực đại to lớn vẫn khảm sâu bên trong, run lên nhè nhẹ rồi ngóc đầu dậy. Nàng lập tức mở to hai mắt.

"Ngài, đừng, không cần..." Nàng hơi hốt hoảng, đã cao trào hai lần, cả người nàng nhũn ra cả rồi.

Hàn Cẩm Khanh mạnh mẽ rút ra khỏi cơ thể nàng, hai tay nâng người nàng dậy, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên cao. Nơi đó đủ chỗ cho mấy người ngồi. Rồi hắn lại nhanh chóng đặt nàng dưới thân.

"Là nàng dụ dỗ ta." Hắn cười vô lại, ánh mắt lấp lánh như có muôn ngàn vì sao, "Bảo bối quyến rũ người."