Chương 13: Nhìn Thấy Mị Sắc

Nguyên Hòa điện là cung điện duy nhất trên đảo, diện tích không lớn, ban đầu được xây dựng làm nơi nghỉ ngơi và chỗ thay quần áo cho các thành viên trong hoàng gia đến thiết yến hoặc du ngoạn.

Lúc này trong điện dùng một bình phong làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa phân thành hai gian độc lập, mỗi gian đều đặt một thùng tắm bằng gỗ.

Vào trong Kỷ Trác Vân vẫy tay cho những người phía sau lui ra, tự cởi trường bào ẩm ướt, bước vào thùng nước nóng ngâm thảo dược để xua tan khí lạnh. Hắn dựa lưng vào vách thùng, hai mắt nhắm hờ, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Bên kia bình phong, hai thái y thấy Cố Khinh Âm đã ói ra không ít nước, sắc mặt chuyển tốt hơn, cũng dần dần tỉnh lại, liền triệu vài cung nữ đến giúp Cố Khinh Âm cởi áo tắm rửa.

Thái y bảo Cố Khinh Âm suýt chết đuối trong trời đêm giá rét, lại là nữ tử, nên phải ngâm trong nước thuốc ấm lâu hơn chút để lưu thông máu. Cố Khinh Âm được hai tiểu cung nữ nâng vào trong thùng tắm chừng một khắc, thân thể vốn cứng ngắc đã mềm lại, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, nàng biết thân thể bị đông cứng vì lanh đang chuyển biến tốt. Nhưng, cảm giác tê dại không những không giảm, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, làm toàn thân nàng bủn rủn, có khoái cảm thoải mái kì lạ. Nàng thấy mình đang bị cảm giác này cắn nuốt, thậm chí phải cắn chặt môi mới có thể ngăn cản tiếng rên rỉ sắp thốt ra.

“Cố đại nhân, ngài không thoải mái sao?” Tiểu cung nữ thấy hai mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt ửng hồng, hàm răng cắn chặt vào môi, dáng vẻ dường như cực kì khó chịu, khiến trái tim hai cung nữ vừa được thả lỏng lại căng lên.

Cố Khinh Âm lắc đầu, suy yếu nói: “Ta không sao, các ngươi ra ngoài trước đi, cứ để một mình ta ở đây.”

Hai tiểu cung nữ nhìn nhau, “Vâng, Cố đại nhân, chúng nô tỳ hầu ngay ngoài cửa, có chuyện gì ngài chỉ cần phân phó.” Nói xong hai cung nữ cùng lui xuống.

Cố Khinh Âm thấy cửa điện đã đóng lại, không còn người ngoài, tiếng rên rỉ mơ màng quyến rũ rốt cuộc khống chế được nữa dật ra khỏi miệng.

Nàng chỉ cảm thấy cả người đau đớn, trong cơ thể khô nóng, nhất là ở bụng, như có một ngọn lửa, hơn nữa càng ngày càng nóng.

Thì ra sau khi rơi xuống nước thân thể lại vừa nóng vừa lạnh như vậy, thật là muốn tra tấn chết nàng, Cố Khinh Âm chìm trong mê man.

Dù người bình thường có rơi xuống nước cũng không đến mức này, huống hồ nàng lại được cứu lên sớm. Không biết thái y cho dược liệu gì vào trong thùng tắm mà dược tính khá mạnh, có thể khiến nội đan của hồ ly trong cơ thể nàng rối loạn. Toàn thân nàng lại ngâm trong nước ấm, nên dược tính còn mạnh hơn xuân dược vài phần.

Miệng thơm của Cố Khinh Âm hé mở, dùng sức hít vào hơi lạnh trong điện, muốn triệt tiêu cảm giác khô nóng mãnh liệt trong cơ thể. Tiếng rên rỉ kiều mị rốt cuộc cũng không giấu được nữa, mang theo hơi thở nồng đậm tình dục, thanh thanh mị hoặc chọc người.

Ở bên kia Kỷ Trác Vân nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên nghe được tiếng thở dốc kiều mị của nữ tử, âm thanh đó càng lúc càng lớn, mang theo sự bất lực, cuối cùng thật da diết.

Tiếng rên rỉ cực nhẹ cực mị hoặc, như tiếng khóc lóc của nữ tử lúc cực lạc, hắn nhắm mắt lắng nghe một hồi, nhưng lại bị hô hấp dồn dập đó quyến rũ.

Hàng năm hắn đóng quân ở biên quan, màn trời chiếu đất, không phải không có nữ nhân, nhưng so với loại công tử bình thường ăn chơi trác táng thì định lực của hắn tốt hơn nhiều. Đối với nữ sắc, hắn không tham, lúc có nhu cầu cũng có nữ nhân nguyện ý chủ động dâng cho hắn. Còn lúc này thì đủ rồi, đêm qua hắn hưng trí, cùng hai vị mỹ thiếp trong phủ chơi điên cuồng, lấy một chiến hai, cuối cùng hai vị tiểu thiếp đều bi thương cầu xin hắn, hắn mới dừng tay. Bây giờ không có đạo lý nào hắn sẽ bị tiếng rên rỉ của một nữ nhân dễ dàng gợi lên dục hỏa.

Nhưng Kỷ Trác Vân có thể nào không hiếu kỳ, hoặc là nói có nam nhân nào vào lúc này có thể không hiếu kỳ? Hắn nhanh chóng đứng dậy, tùy ý cầm lấy bộ trường bào khô khoác lên người, ma xui quỷ khiến bước về phía bên kia bình phong.

Hắn nói với chính mình hắn chỉ tò mò thôi, không có tâm tư khác, nhưng thứ dưới thân hắn đang ngẩng cao đầu, mỗi bước đi lại cọ vào tơ lụa mềm mại, trong lòng hắn lại tăng thêm vài phần khó nhịn.

Đó là bình phong bằng gỗ tử đàn khắc hoa, nhìn từ xa thì không thể thấy gì, nhưng đến gần nhất định sẽ phát hiện ra những chỗ khắc hoa đều chạm rỗng, có chỗ là mắt phượng hoàng, có chỗ là nhụy hoa của đóa mẫu đơn. Ánh sáng phòng bên xuyên qua những lỗ nhỏ đó, dừng trên cẩm bào màu trắng bạc của Kỷ Trác Vân.

Trong lòng Kỷ Trác Vân giãy dụa, hắn đường đường là một tướng quân, chưa từng làm loại chuyện trộm gà cướp chó này bao giờ. Nhưng giờ phút này, hắn không còn là Kỷ Trác Vân nữa, có lẽ là vì tiếng rên rỉ của nữ nhân, có lẽ là vì hơi thở ái muội, cũng có lẽ là vì ánh sáng mông lung. Đôi mắt đen như mực, sắc bén của hắn cũng bị nhiễm màu tình dục, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên kia bình phong lại càng làm hắn huyết mạch sôi trào.

Một nữ tử nằm ngửa trong thùng gỗ, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt ướt át ửng hồng, mái tóc đen xõa tung bên ngoài thùng, có vài lọn tóc dính nước, dính sát vào vầng trán nàng. Cánh môi nàng đỏ tươi như máu, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ mị hoặc câu hồn người.

Cần cổ của nàng trắng nõn duyên dáng ưỡn cao, dù vậy, nàng vẫn không ngừng vươn cao hơn nữa, như đang tìm cái gì, vừa vội vàng vừa nhiệt tình. Hắn nhìn thấy đầu vai trần trụi mượt mà, xương quai xanh tinh tế tao nhã, cùng với hai bầu vú đầy đặn gần như bại lộ ở trong không khí của nàng.