- Sumire, thôi đi. Minako không hề có ý đó. – Touma bất bình vì thái độ giận dữ có phần đột ngột này của nàng, vươn tay ra nắm chặt tay Minako, lên tiếng.
Kishita Hikaru cũng vội vàng chạy lên, giữ lấy vai Sumire, nhỏ giọng:
- Em đừng làm bản thân mình bất lợi nữa.
- Ngay cả anh cũng nói em như thế? – Sumire vùng tay Hikaru ra, vô cùng uất ức. Nàng quay sang nhìn Minako, chỉ thẳng tay vào mặt cô, giọng gắt gỏng. – Futaba Minako, trèo cao có ngày ngã đau. Cô còn không xem lại thân phận của mình có chỗ nào so sánh được với tôi chứ?
Minako cúi gằm mặt, sắc mặt sa sẩm. Touma toan lên tiếng thay thì cô đã bình thản đáp:
- Myoujin-senpai, tôi nghĩ chị mới là người luôn so sánh với tôi đó chứ? Chị có tất cả mọi thứ, nhưng những việc chị làm, những lời nói của chị lại khiến tôi cảm thấy chị thật đáng thương.
Myoujin Sumire trần đời ghét nhất là bị thương hại! Nhất là khi đó lại là Futaba Minako!
Nàng uất ức, nàng căm phẫn, nàng bị kích động đến mất đi lí trí. Bàn tay nàng vung lên, tát thẳng vào mặt của Minako, đôi mắt nàng đỏ quạch lên:
- Câm miệng!
Tất cả những học sinh có mặt quanh đó đều ngưng lại, tập trung vào mấy người nàng.
Minako bị đánh bất ngờ, ôm má mình mà bước chân lảo đảo không vững. Touma và Hikaru đều ngạc nhiên đến sững cả người. Touma vội vàng đỡ lấy Minako, nhìn thấy một bên má sưng đỏ của cô ta, liền đau lòng trừng mắt với nàng:
- Myoujin Sumire, cậu làm cái trò gì vậy?
Minako vội giơ tay lên cản Touma lại. Ánh mắt cô đen lại, cơ thể liền đứng vững, lắc đầu:
- Myoujin-senpai, quan điểm sống của tôi là chị đánh tôi một cái, tôi sẽ đánh trả chị một cái. – Khóe môi Minako nhếch lên. – Nhưng chị đáng thương quá, tôi không ra tay được.
Máu điên của Sumire càng bị chọc trúng, cô càng bị kích động, vội vàng xông lên, giọng khàn đặc:
- Futaba Minako! Cô câm miệng cho tôi!
- Sumire, đủ rồi! – Touma vội giữ Minako ra sau mình, lớn tiếng. – Cậu sao có thể hành xử tồi tệ như thế chứ?
Vẻ mặt tức giận cùng từng lời nói gay gắt của Touma như đã áp chế hoàn toàn lửa giận của nàng, kìm hãm nàng xuống.
Chỉ là kìm hãm bằng cách khiến nàng tổn thương đến cực độ!
Đôi mắt xinh đẹp của nàng đỏ quạch, từng tia máu nở rộ bên trong mắt nàng, nước mắt lưng tròng, nhưng nàng cắn môi nuốt vào trong, sự tự tôn của nàng không cho phép nàng rơi lệ.
- Cậu chỉ thấy tôi tồi tệ thôi sao? – Nàng cay đắng cười. – Đúng rồi, trong mắt cậu tôi chỉ là ác nữ đóng vai phụ, ở bên phản diện để cậu ra tay anh hùng cứu mĩ nhân thôi đúng không?
Myoujin Sumire quay ngoắt lưng, bỏ đi. Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn ngẩng cao, bước chân vẫn sải đều, vô cùng hiên ngang và kiêu ngạo.
- Minako, em không sao chứ? – Touma vội vàng nâng má của Minako lên, ánh mắt anh đau lòng vô cùng.
Một bên má của cô sưng đỏ, môi bị rách chảy máu, mái tóc rũ xuống trông vô cùng tiều tụy.
Kishita Hikaru rút trong túi ra một chiếc urgo đưa cho Minako, dịu giọng:
- Em bị thương rồi, dùng cái này đi.
- Kishita-senpai là bạn thân của Myoujin-senpai mà, anh không đuổi theo chị ấy sao? – Minako thờ ơ nhận lấy chiếc urgo, có chút buồn tủi.
- Em là hậu bối của anh trong hội học sinh, đương nhiên anh cũng phải quan tâm em chứ. – Hikaru nở một nụ cười như nắng, vô cùng ấm áp. Nhưng rồi chỉ một giây sau, giọng nói đó có một chút biến đổi, một chút dù rất nhỏ. – Hơn nữa, vết thương của em còn có thể dùng urgo chữa lành, nhưng vết thương của Sumire thì có thể chữa bằng gì đây?
Touma nghe không hiểu lắm, vội đưa tay ra tách Hikaru ra, tạo khoảng cách giữa anh và Minako, cười lạnh:
- Kishita-senpai đừng có gần gũi với Minako như thế. Lần này tôi rất giận Sumire, cô ấy vậy mà có thể đả thương Minako.
Hikaru vẻ mặt không biến đổi, nụ cười giả tạo được bao bọc bằng sự thiện chí nhìn sang Touma, nghiêng đầu:
- Matsui này, cậu vẫn nghĩ là chỉ có Futaba mới bị tổn thương thôi sao?
Câu hỏi của anh không để cho Touma trả lời.
Hikaru quay người sải bước vào trong tòa nhà. Ánh mắt của anh từ một vẻ dịu dàng dần trầm xuống, đường cong trên môi cũng từ từ biến mất. Bàn tay anh cho vào trong túi áo lại có thể cuộn chặt đến tức giận như thế.
...
- Tôi biết là em sẽ ở đây mà, Sumire. – Hikaru ngoảnh đầu lại, liền có thể thấy một cô gái thẫn thờ ngồi dựa mình vào thành cầu thang.
Đây không phải lần đầu tiên. Mỗi lần Sumire tủi thân, liền rúc vào cầu thang thoát hiểm khóc thút thít một mình. Một bầu không gian u ám và ẩm ướt lại rất phù hợp với nàng.
- Anh tìm em làm gì? Sao anh không dỗ dành đóa sen trắng kia đi? – Sumire vội đưa tay lên quệt nước mắt, tiếng nói xen lẫn tiếc nấc nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn.
Hikaru hơn nàng một tuổi, cũng là một chàng trai xuất sắc. Anh đang là hội trưởng hội học sinh, học lực xuất chúng luôn đứng đầu trường, tính cách hòa nhã dịu dàng, lại vô cùng tinh tế. Cha anh là một nghị sĩ lớn của chính quyền, mẹ anh lại là CEO của một thương hiệu thương mại lớn.
Hikaru vô cùng tài giỏi xuất chúng, có thể so sánh được với nam chính. Lúc này, trong cuốn tiểu thuyết tình cảm đó, anh nghiễm nhiên trở thành nam phụ.
Minako và Hikaru gặp gỡ nhau trong một hoàn cảnh rất nhẹ nhàng và êm đềm. Đó là lúc nữ chính mới nhập học, bị một đám nữ sinh khác lôi lên sân thượng thị uy. Đóng vai trò nam phụ, anh xuất hiện nghĩa hiệp giải vây cho cô, còn khen nữ chính là một cô gái rất đặc biệt. Nữ chính vì anh nên đã trở thành thành viên hội học sinh.
Ở phòng hội học sinh, nữ chính và nam phụ như hình với bóng. Nữ chính vụng về nhưng ý tưởng rất tốt, còn tràn đầy năng lượng luôn khiến hội học sinh lạc quan tích cực, nam phụ luôn khen ngợi cô ấy. Hai người gần gũi vô cùng, khiến nữ chính nhận ra mình đã rung động với nam phụ.
Lúc này, nam phụ trở thành xúc tác khiến cho nam chính nổi cơn ghen, nhận ra tầm quan trọng của nữ chính nên đã khiến cho nam chính từ bắt nạt chuyển sang theo đuổi nữ chính. Nữ chính tuy rung động với nam phụ, nhưng từ ngày được nam chính theo đuổi, đã nhận ra mình không thích nam phụ như mình tưởng liền từ chối và bỏ rơi nam phụ.
Nữ chính coi nam phụ như bạn, như anh trai, còn nam phụ coi nữ chính là gì thì không biết.
Hikaru cảm thấy lời nói của Sumire có chút bất thường, liền ngẩn ra:
- Sumire, đừng nói là em sẽ gán cái mác nam phụ lên tôi đấy chứ?
Nàng không đáp, cũng không phủ nhận, chỉ ngồi ôm gối.
Hikaru ngồi xuống bên cạnh nàng, giang tay ra ôm lấy nàng, để nàng dựa đầu vào mình, dịu dàng:
- Khóc một chút không sao đâu. Tôi sẽ giữ bí mật nên là em đừng có kìm nén nữa.
Nàng vốn đã tủi thân đến cùng cực, cố gắng lắm mới nín được lại nghe được lời này của anh đúng lúc, liền òa lên, ôm chặt lấy anh khóc tấm tức.
Nàng đau! Nàng đau đến tận xương tủy! Tại sao người nàng thích lại trước mặt cô ta chỉ trích nàng! Nàng chưa một lần hại nữ chính kia, nàng chỉ là cảm thấy không vừa mắt, nàng chỉ là muốn nói ra một hai câu để đỡ bức bối, nàng một giây cũng không nghĩ đến việc chia tách hai người!
Nhưng trong mắt anh, nàng lại là loại con gái ích kỷ nhỏ nhen như thế!
Sumire khóc một trận xong, những thanh âm chỉ còn lại tiếng thút thít. Nàng ngồi thẳng lưng dậy, đón lấy chiếc khăn tay từ Hikaru lau đi gò má đẫm lệ của nàng.
- Hikaru, anh cảm thấy Futaba Minako như thế nào? – Khóe mắt Sumire vừa khô, nàng đã vội đề cập đến chuyện này.
Hikaru cười trừ:
- Sumire, em có thể đừng suy nghĩ về chuyện này được không?
- Không, nhất định phải nói. Nếu không em sẽ khóc tiếp cho anh coi!
Nhìn vẻ mặt cương quyết của nàng, Hikaru bất lực thở dài:
- Futaba ấy à, quả thực là một cô gái đặc biệt và thú vị.
Sumire hy vọng cái gì ở anh chứ? Cô quên mất rằng khẩu vị của đám con trai xuất sắc luôn khác người, luôn cảm thấy mẫu thiếu nữ vô tư tùy tiện có chút cá tính như Futaba Minako là 'thú vị', là 'đặc biệt'!
- Futaba không có một chút tâm cơ nào ư?
- Cho đến hiện giờ, thì chưa. – Hikaru thật thà đáp. – Cô ấy thật sự đơn thuần và vô tư đến vô cùng, luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng.
Sumire rõ ràng cảm thấy vô cùng không vui.
- Vậy anh cũng nghĩ rằng Futaba là nữ chính ư?
Hikaru im lặng một lúc, rồi thản nhiên gật đầu:
- Futaba Minako quả thật là nữ chính.
Myoujin Sumire chau chặt mày lại, răng cắn vào môi vội vàng đứng bật dậy. Nàng phủi phủi bụi bám trên váy, chống nạnh:
- Kishita Hikaru, em phải thừa nhận anh là một nam phụ tốt đấy!
- Ai nói anh là nam phụ chứ? – Hikaru điềm nhiên lắc đầu.
Sumire giật mình. Nàng luôn cho mình là thông mình, nhưng không hiểu sao nghe xong câu này của Hikaru lại cảm thấy một chút cũng không hiểu.
"Ý của Hikaru là sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ giành giật được Futaba về, anh ấy sẽ là nam chính của cô ta?"
Nàng chưa kịp mở lời hỏi, Hikaru đã đứng dậy cùng nàng, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng chạy đi.
- Hikaru, anh dẫn em đi đâu đấy? – Sumire phó mặc cơ thể cho anh dẫn đi, bước chân bước theo anh nhưng không khỏi băn khoăn mà cất tiếng hỏi.
- Đưa em đến một nơi phù hợp với em hơn.
Cánh cổng cửa thoát hiểm cuối cùng cũng mở ra. Một khoảng sân vô cùng rộng lớn, với những vườn hoa nở rộ rực rỡ và đài phun nước đang tuôn trào từng làn trong veo. Khoảng sân sau trường này rất ít người tới.
Hôm nay bầu trời trong veo, cao vời vợi, ánh nắng cũng nhạt nhòa ẩn hiện sau tầng mây mang theo một mùi thơm kì lạ nhưng rất dễ chịu.
- Sumire, nơi tăm tối như hầm thoát hiểm không hợp với em. Chỉ có những nơi bao la vời vợi như này mới là nơi dành cho em.
Sumire bị vẻ mặt này của anh, bị lời nói này của anh chạm đến tâm can, nhất thời quên mất băn khoăn lúc này. Nàng cảm thấy nàng nhẹ nhõm hơn, tảng đá nặng chèn ngang ngực ban nãy như dần dần biến mất.
Nàng vươn vai, hít thở sâu một hơi, dần dần thấy khoan khoái hơn hẳn so với tầng hầm thoát hiểm chỉ càng khiến nàng thêm trĩu nặng.
Hikaru quan sát nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện lại trên gương mặt thanh thuần của nàng, mỉm cười.
.
.
.
Ngày hôm sau, lúc Sumire đang ngồi một mình một bàn trong canteen của trường, nữ chính Minako đã chủ động đến tìm nàng.
Minako tự chuẩn bị một hộp bento, bẽn lẽn lại chỗ nàng, rồi lúc nàng còn chưa kịp hiểu vấn đề, cô đã cúi gập người:
- Myoujin-senpai, xin lỗi chị.
Sumire thoáng ngạc nhiên. Chuyện nữ chính tìm đến nữ phụ để nói xin lỗi sau khi ăn một cái tát của nữ phụ có vẻ không phù hợp lắm. Nàng không buồn phản ứng.
Minako ái ngại, giọng nhỏ nhẹ:
- Tôi đã không suy nghĩ cho chị, đã động chạm đến sự tự tôn của chị. Là tôi sai, tôi sẽ giải thích cho anh Touma để chị và anh ấy có thể hòa giải.
Sumire cười khẩy. Có phải là nếu độc giả đọc tiểu thuyết đến đoạn này sẽ cho rằng nữ chính vô cùng hiểu chuyện, khiêm nhường đúng lúc không?
Nhưng tại sao nàng không thấy vui vẻ chút nào vì lời xin lỗi này?
- Động chạm đến tự tôn của tôi, cô đáng sao? – Sumire đứng dậy, khinh bỉ lườm Minako, khóe môi khẽ nhếch lên.
Sumire dùng khăn tay lau qua miệng rồi bỏ đi. Nàng bây giờ nuốt cũng không nổi.
- A, Myoujin-senpai! – Minako hoảng hốt nắm lấy tay nàng.
Sumire chán ghét giật tay ra. Đúng lúc này, một nam sinh đi qua không cẩn thận đã đâm vào Minako, khiến cho hộp bento trong tay cô ta rơi xuống, đổ hết cả sàn.
Sumire đen mặt khi thấy đôi giày trắng mới mua của nàng dính một tảng nước sốt.
Đống cẩu huyết này, cũng chỉ chờ nam chính xuất hiện 'đúng lúc'. Touma vừa có mặt ở nhà bếp, chỉ thấy cảnh nữ chính và nữ phụ đứng đối diện nhau, hộp bento quen thuộc của nữ chính rơi vỡ lung tung.
- A, đây là bento tôi làm cho anh Touma... - Minako tiếc nuối nhìn.
Nam sinh vừa đụng vào Minako chưa kịp xin lỗi, Touma đã lửa giận bừng bừng bước tới, giọng anh gằn mạnh rít qua kẽ răng:
- Myoujin Sumire, sao cậu cứ phải gây chuyện?
Nàng cười nhạt, chua chát trong lòng.
- Gây chuyện? – Sumire lặp lại, rồi cầm lấy cốc nước của mình đặt trên bàn, một lực hắt vào người anh. – Thế này mới là gây chuyện.
Touma bị hắt nước vào người, ướt sũng cả vạt áo trước của đồng phục, ngây người ra nhìn nàng.
Nàng tự hỏi, tại sao nàng lại hy sinh tám năm, hy sinh cả một tấm chân tình của mình để dành cho người con trai này chứ? Nàng nghĩ lại lời phán của bà thầy bói kia quả không sai, trong mắt Matsui Touma, Myoujin Sumire nàng vĩnh viễn chỉ là một nữ phụ, không hơn không kém.
Sumire nuốt cay đắng vào lòng, ngoảnh lưng quay đi. Minako thở dài, dẫm mạnh chân giật tay Touma, phiền não mà nói:
- Matsui Touma, tại sao anh có thể không phân phải trái như thế?