Chương 50: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 25

Bạch Ấn vừa dứt lời, đám người Hư Thần Tử và Kiếm Tiên sững sờ trong chốc lát, sau đó đột nhiên hiểu ra, biểu lộ vui mừng: “Chính xác, chính xác... Con nghiệt súc này vốn đã đáng chết, bây giờ để nó lấy công chuộc tội, giúp Tuyết Kiến đúc lại linh căn đi.”

Dù sao với linh căn và linh lực vốn có của con hồ ly này thì khả năng sống sót của nó không cao. Hơn nữa còn vừa giúp được Chu Tuyết Kiến vừa làm con thú này chết một cách đau đớn... Đúng là rất tốt!

Giữa một đám người đang gật gù vui sướng, tầm mắt của Bạch Ấn chầm chậm nhìn vào ánh mắt chờ mong của tiểu hồ ly đang quỳ phía dưới nhìn chàng, híp mắt, chậm chạp mở miệng: “Vậy để ta ra tay.”

Đám người Hư Thần Tử cảm thấy sửng sốt, ánh mắt của họ khi nhìn Bạch Ấn thêm phần e ngại.

Người sắp trở thành thần đang sẽ chặt đứt các loại thất tình lục dục đây sao, đúng là máu lạnh quá... Dù gì cũng là đồ đệ mà mình từng nuôi dạy, vậy mà chàng có thể ra tay được.

Mọi người theo phản xạ nhìn về phía tiểu hồ ly vẫn dùng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Ấn như chúa cứu thế, sự thù ghét trong lòng họ vơi đi ít nhiều, thay vào đó là một chút đồng tình.

Con súc sinh đáng thương này chắc còn chưa biết người mà nó xem là cọng rơm cứu mạng, người mà nó xem là chỗ dựa sắp làm chuyện gì với nó đâu.

Chu Tuyết Kiến vừa mới tỉnh lại trong cơn mê man đã nghe thấy Bạch Ấn muốn Tô Noãn giao linh căn ra cứu nàng ta.

Lăng Việt đang ở cạnh chăm sóc nàng ta nhẹ nhàng an ủi: “Tuyết Kiến, sư tôn Bạch Ấn sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho muội thôi, muội đừng lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi...”

Hắn ta vốn muốn an ủi Chu Tuyết Kiến đang bị thương, nhưng nói xong lại phát hiện vẻ mặt của nàng ta không đúng lắm. Hai mắt nàng ta đỏ bừng, không ngừng lắc đầu nhưng lại không nói nên lời, lấy hết sức lực toàn thân cũng chỉ nói được câu “Không được...” sau đó lập tức rơi vào hôn mê.

Lăng Việt thấy vậy thì cuống hết cả lên, sau khi xác nhận Chu Tuyết Kiến không có vấn đề gì nghiêm trọng thì mới thở phào, không tránh khỏi đau lòng.

Cô nương ngốc này, nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra lại lương thiện hơn bất cứ ai, bản thân đã bị hại thành như vậy nhưng vẫn không muốn con hồ ly kia phải trả giá đắt.

Thật ra bản thân Lăng Việt cũng lờ mờ nhận thấy chuyện này có gì đó kỳ quái, nhưng bây giờ tâm trí của hắn ta đều dồn hết lên người Chu Tuyết Kiến nên cơ bản không thể suy nghĩ được những chuyện khác.

Ngay lúc này, Tô Noãn đã bị Bạch Ấn mang về Bất Vong phong, thả vào linh tuyền bên trong động phủ của nàng.

Nàng là linh hồ, nói gì thì nàng cũng là yêu, dây trói yêu gây ra vết thương nhìn rất đáng sợ, nhưng vì có nước linh tuyền hỗ trợ nên miệng vết thương đã dần khép lại lành lặn như ban đầu... Nàng co người trong linh tuyền đang không biết phải làm gì, nhìn Bạch Ấn đang ngồi bên bờ.

“Nàng sợ chết không?” Bạch Ấn thản nhiên lên tiếng.

Chàng nhìn thấy tiểu hồ ly đáng thương đang gật đầu lia lịa: “... Sợ.”

“À...” Giọng nói của Bạch Ấn vẫn lạnh lùng như cũ, không phải kiểu lạnh lùng như ở trước mặt người ngoài mà là kiểu tà khí không hề hợp với dáng vẻ áo trắng bay bay của chàng.

“Nếu đã sợ chết thì sao còn dám giúp hắn chắn chiêu thức của ta?”

Ngoài mặt chàng vẫn lạnh nhạt bình thản, nhưng trong tối lại nhìn chằm chằm mỗi một biểu cảm nhỏ nhất của tiểu hồ ly... Chàng nhìn tới mức nàng thấy hơi thảng thốt, trả lời theo bản năng: “Hắn là bằng hữu của con, hắn tới để cứu con.”

“Ồ.” Bạch Ấn cười khẽ: “Cứu nàng? Ý nàng là ta sẽ tổn thương nàng, nàng không thể sống yên ở Bất Vong phong này, nên mới vội tìm một ma tu… tới giải cứu nàng khỏi nơi đây?”

Tiểu hồ ly vội vàng lắc đầu: “Con không có mà...”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Bạch Ấn lạnh nhạt ngắt lời.

“Đồ lừa đảo.” Chàng chầm chậm lắc đầu rồi cười khẽ ra tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, sâu trong mắt chàng đột nhiên tối đen, duỗi tay vuốt ve cánh môi mềm mại của tiểu cô nương.

“Cái miệng nhỏ này của nàng quả là thích nói dối, ta không thích vậy đâu.”

Nhìn thấy thân thể đang co ro dưới nước run rẩy, Bạch Ấn nhướng mày: “Chẳng phải nàng đã nói là không sợ ta sao? Bây giờ thì sao? Sợ à? Muốn rời khỏi ta?”

Nhìn người luôn mang bộ mặt trích tiên nay còn nguy hiểm hơn cả tà ma, tiểu hồ ly run rẩy lắc đầu, giọng nói lắp bắp: “Không, không có, đồ nhi không có ý muốn rời khỏi sư tôn...”

“Không muốn rời khỏi ta?” Bạch Ấn duỗi tay, hồ ly nhỏ đang run rẩy trong dòng nước bị chàng cách không ép buộc đưa tới bên bờ, giọng nói của Bạch Ấn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng cũng tràn đầy tà khí, phả ra hơi thở bên tai nàng.

“Vậy... chứng minh cho ta xem đi.”

Tiểu hồ ly kinh ngạc, chưa kịp hoàn hồn đã bị chàng ngậm lấy cánh môi... Mấy lần gần gũi trong lúc nàng ngủ mơ chàng đều cảm thấy áp lực tận xương, nhưng bây giờ chàng không muốn kìm nén bản thân nữa, vừa mới chạm vào hương vị ngọt ngào khiến người ta đứng ngồi không yên này, tất cả sự cố gắng của chàng chợt tan biến thành mây khói...

Ngay lúc chàng cúi người xuống ôm tiểu hồ ly vào trong lòng thì phát hiện ra cơ thể bé nhỏ hoảng hốt muốn đẩy chàng ra.

“Quả nhiên là nàng nói dối.” Bạch Ấn cúi đầu nói, khóe môi chàng gợi lên nụ cười tà tứ, đồng tử nháy mắt trở nên tối đen.

“Nhưng không sao, lần này ta sẽ không bị nàng lừa nữa đâu...”

Ngay trước ánh mắt hoảng loạn không biết phải làm sao của tiểu hồ ly, bàn tay của Bạch Ấn chầm chậm dán lên bụng của nàng... ngay sau đó, lồng ngực của tiểu hồ ly chấn động mạnh, mặt nàng trở nên trắng bệch, toàn thân thể run rẩy, cổ họng phát ra thanh âm rời rạc.

“Sư... tôn... đừng mà...”

Động tác tay của chàng không dừng lại, nhanh gọn, tàn nhẫn rút hết toàn bộ linh căn và linh khí từ trong bụng của nàng.

Một tay rút linh căn, một tay khác của chàng đặt lên lưng nàng, không hề ngừng nghỉ truyền linh khí vào cơ thể nàng.

Thân thể của người trong ngực chàng vì hoảng sợ và đau đớn nên áp sát vào người chàng. Nàng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu... Mái tóc màu bạc của nàng dần trở thành màu tuyết trắng xơ xác, không còn bóng khỏe, gương mặt dần trở nên trắng bệch trong suốt.

“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ cho nàng.” Đáy mắt của Bạch Ấn đen tối thăm thẳm, khẽ hôn vào giữa trán của nàng, dịu dàng nói: “Từ nay trở đi nàng không được phép đi bất cứ nơi đâu... chỉ ta mới có quyền che chở cho nàng.”

Bây giờ chàng không còn lo sợ bị nàng lừa, không cần lo nàng sẽ ra đi, cũng chẳng cần lo bản thân sẽ phát điên nữa... Không cần nữa rồi, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng, mãi mãi.

Đúng lúc này, chàng nhận thấy ánh mắt vốn tràn đầy đau khổ tuyệt vọng của cô nương trong ngực mình bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên mất đi tiêu cự, sau đó đồng tử bắt đầu giãn ra... Dường như Bạch Ấn phát hiện chuyện này ngay tức khắc, linh khí đậm đặc mà chàng truyền vào trong thân thể nàng hoàn toàn tan biến, không hề tồn đọng trong người nàng.

Bạch Ấn sửng sốt, chàng luống cuống nhìn thân thể đang dần trở nên trong suốt cùng với ánh mắt rời rạc của người trong ngực mình, đáy mắt Bạch Ấn trào ra u ám.

“Nàng không được chết, nghe thấy không, ta không cho phép nàng chết!”

Chàng vung tay, dùng kết giới vây kín toàn bộ động băng, tiếp đó, linh khí trong cơ thể chàng mạnh mẽ bùng nổ, nhấn chìm cả hai và linh tuyền trong đó.

Quanh người họ là linh khí vô cùng nồng đậm, mắt Bạch Ấn nhuốm màu tối tăm, nhìn chằm chằm vào người trong lòng mình.

Cuối cùng đôi mắt nàng cũng từ từ khôi phục tiêu cự... Mặc dù từng luồng linh khí vẫn chảy ra ngoài, nhưng xung quanh được bao bọc bằng linh khí cuối cùng vẫn kéo được nàng từ của tử trở về.

Nhưng đôi mắt ấy tuy đã khôi phục tiêu cự nhưng lại không có một tí ánh sáng và thần thái nào.

Bạch Ấn thề rằng chàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế từ nàng bao giờ.... Bình tĩnh như thế, trống rỗng như thế, tựa như sống hay chết đều không màng tới.

Sao có thể vậy được, rõ ràng vừa nãy nàng nói rằng nàng sợ chết, nàng mới vừa nói mà... vậy sao bây giờ lại không hề có chút ít nghị lực sống nào.

Chàng thấy nàng từ từ nhắm mắt lại, không nhìn chàng, linh khí xung quanh cứ chầm chậm thấm vào trong người nàng.

“Mở mắt ra.” Bạch Ấn nghiến răng: “Tiểu Bạch… nàng đừng ép ta.”

Chàng cảm nhận được thân thể của tiểu hồ ly trong lòng ngực run lên, nhưng lại nhanh chóng quay về dáng vẻ hờ hững như không.

“Người không phải chàng...”

Chỉ có bốn chữ, nàng không hề nói gì nữa, không mở mắt nhìn chàng, mặc cho linh khí trong người nàng tựa như dòng chảy của sự sống không ngừng trôi đi.

Bốn chữ này lại khiến Bạch Ấn ngây dại.

Không phải người đó, không phải người luôn gọi nàng là Tiểu Bạch, không phải là chàng thiếu niên đối xử dịu dàng với nàng… chàng vốn không phải người đó, chàng chính là chàng, người trong lòng của nàng cũng chỉ có thể là chàng!

Trong tay chàng là linh căn tràn ngập linh khí yếu ớt và thuần khiết.

Bạch Ấn trở tay nắm chặt linh căn, chớp mắt, tiếng linh căn vỡ vụn... Cô nương trong ngực chàng không dám tin mở to mắt, chàng có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu vẻ mặt âm lệ và đáy mắt tối đen của bản thân trong đôi mắt nàng.

“Là nàng ép ta...” Chàng điên cuồng nghiến răng nói, rồi cúi người xuống.

Nhận thấy nàng muốn trốn tránh, nhận ra sự kháng cự, sợ hãi, đau khổ của nàng... căm ghét và cuối cùng là tuyệt vọng.

Nhưng Bạch Ấn không hề dừng lại, chàng biết bản thân đã điên rồi, cũng biết sau khi chàng làm như thế mọi chuyện sẽ không còn đường cứu vãng nữa, nhưng chàng không thể trơ mắt nhìn nàng chết.

Giới Tu Tiên có một phương pháp tu hành đặc thù: Song tu.

Song tu là khi âm dương tương hợp, linh khí lưu chuyển giữa hai người, việc tu hành sẽ trở nên dễ dàng, nhưng nhược điểm duy nhất chính là nếu tu vi của hai người có sự chênh lệch quá lớn, thì sẽ gây ra hiện tượng một bên có lợi một bên tổn hại, có hại là người có tu vi cao hơn.

Chờ tới khi xác định chắc chắn linh khí trong người của tiểu hồ ly có thể lưu chuyển bình thường, ổn định được cơ thể thì Bạch Ấn mới dừng lại.

Trên giường ở trong động là một đống lộn xộn, hơi thở của chàng hơi không ổn, sắc mặt tái nhợt làm nổi bật thần thái khác thường.

Nàng cuối cùng cũng thuộc về chàng.

Cúi đầu, thân thể nhỏ bé dưới người chàng tràn ngập dấu vết xấu hổ là minh chứng cho hành vi điên cuồng vừa qua cùng với vui thích cực hạn... Chàng bỗng nhớ tới một đêm trong ảo cảnh ký ức được tạo ra vì giết tâm ma. Trong thế giới ấy, tiểu hồ ly tới kì động dục vì chàng mà hóa thành một hồ nước xuân, run rẩy ôm lấy bả vai chàng, chỉ biết dựa theo bản năng ôm chặt lấy chàng.

Nhưng lúc này nàng không hề động đậy, chỉ nhắm mắt lại... Trên lông mi vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.

Nàng không phát ra thanh âm mềm mại như trước nữa, hoặc có thể nói, ngoại trừ sự lảng tránh và cầu xin lúc bắt đầu, nàng không có bất cứ phản ứng gì khác ngoài khép chặt đôi mắt.

“Tiểu Bạch... có phải ta làm nàng đau không?” Bạch Ấn dịu giọng hỏi, khẽ hôn lên vành tai còn vương sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Xin lỗi nàng, sau này sẽ không như vậy nữa đâu, ta thề.”

Chàng khẽ động ngón tay, một tấm chăn mỏng trắng tinh xuất hiện, chàng nâng niu bọc cô nương xinh đẹp vào trong chăn, ôm nàng vào lòng mình rồi nhẹ nhàng nằm xuống.

Chàng cũng rất mệt mỏi, vài lần trầm luân khi nãy không chỉ đưa chàng lên đỉnh cao vui sướng, mà quan trọng hơn là chàng đã hao hết một nửa tu vi để bảo vệ tâm mạch của nàng.

Nhắm mắt nằm bên cạnh nàng, lông mi của Bạch Ấn run rẩy, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng chàng trào lên sự tuyệt vọng đến cùng cực.

Chàng biết những chuyện xảy ra ở thế giới ký ức, cuối cùng thì vẫn không tránh được... Chàng gần như nỗ lực hết mình để rời xa nàng nhưng vẫn không thể làm được.

Loại cố chấp này đã tra tấn chàng suốt một nghìn năm trong thế giới ảo cảnh ấy, hủy diệt hết tất cả... Chàng cho rằng bản thân có thể tránh được, cho rằng bản thân có thể nếu chàng tận lực.

Nhưng cuối cùng chàng nhận ra đó là chuyện không thể, chỉ cần nhìn thấy nàng, toàn bộ tâm trí của chàng sẽ chỉ có mình nàng. Tu hành suốt một nghìn năm trong thế giới ký ức giúp chàng vừa xuất quan đã tiến bộ vượt bậc, đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Hợp Thể, nhưng không ai biết, trong nghìn năm ấy... thứ chàng tu không phải đạo, mà là nàng...