Chương 31: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 6

Editor: Bao Tô Bà

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Thanh Li sẽ xuất hiện một ít ý thức. Hắn cũng dần nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân. Vốn tưởng rằng hiện giờ mình sẽ ở trong hoàn cảnh vô cùng bất kham, tệ hại nhưng không ngờ chờ hắn tỉnh táo, lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Hắn đang ở trong nước, một cô nương mặt dính đầy nước đứng bên bờ nhìn hắn với vẻ mặt bất đắc dĩ. Vượng Tài? Đây là tên nàng đặt cho hắn ư?

Đáy mắt Thanh Li hiện lên một tia lạnh lẽo.

Dám đặt cái tên này cho hắn!

Nhưng không đợi hắn phát tác, hắn bỗng nhớ lại tình cảnh ở trước sơn môn, những kẻ đó trêu đùa hắn, còn có những trận đòn roi mấy ngày nay.

Lạnh lẽo nơi đáy mất dần dần tan biến.

Những kẻ kia nhìn qua thì đối với hắn tốt, dù cho hắn đồ ăn, không ra đòn hiểm, nhưng lại chẳng hề xem hắn là con người.

Nhưng cô nương trước mắt này... là nàng giúp hắn đánh thức nhân tính chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội vàng vận khí phong bế những nơi hơi thở khác thường trong cơ thể, nhưng giây tiếp theo, hắn đã bị khống chế mất đi tỉnh táo.

Lúc Tô Noãn quay lại nhìn thấy Vượng Tài như chơi đến nghiện, vùi đầu vào trong nước rồi ngẩng lên, lắc đầu, một đống bọt nước bắn tung tóe, sau đó lại lặp đi lặp lại... làm không biết mệt.

Thấy nàng nhìn, Vượng Tài lập tức co rụt cổ, dừng lại động tác trước đó, đứng thẳng người. Thoạt nhìn hắn không khác gì một người bình thường.

Nàng không khỏi thấy hơi buồn cười.

Giáo dục bằng roi da, uy lực quả nhiên không tồi.

Chẳng qua nàng cũng không thể quá tàn nhẫn, dù gì hiện tại hắn chỉ là Vượng Tài chứ không phải Yêu vương Thanh Li thô bạo thành tính kia.

Khi Tô Noãn bận rộn dạy dỗ Thanh Li, bên ngoài núi Lăng Tiêu đã sôi trào, bởi vì tại một nơi núi hoang cách đây 800 dặm bỗng nhiên xuất hiện một hoá cảnh.

Hoá cảnh là không gian sau khi thân thể những thần tiên vũ hoá biến hóa thành. Trong hoá cảnh, vì có linh khí do thần tiên vũ hóa tẩm bổ nên luôn có rất nhiều thiên tài địa bảo, nếu may mắn có được một hai thứ nhất định có thể khiến tu vi tiến bộ vượt bậc.

Nhưng bởi vì quá hiếm thấy, hơn nữa bên trong hoá cảnh hầu như đều có các loại yêu thú cường đại chiếm cứ để tu luyện, vô cùng nguy hiểm. Chính vì thế nơi đây mới không xuất hiện tình trạng người tới như xua vịt, bởi chỉ cần bất cẩn một lần, sẽ dẫn đến kết cục vào được mà không ra được.

Với lại, trừ phi là hoá cảnh vạn dặm mới xuất hiện một cái, bằng không linh dược ở nơi đó đối với người ở cảnh giới cao cũng không có bao nhiêu tác dụng. Thế nên, người đi tới hoá cảnh đa phần đều là đệ tử trẻ của các đại môn phái.

Các vị trưởng lão của núi Lăng Tiêu đã an bài xong số người sẽ đi tới hoá cảnh. Đại đệ tử Lăng Việt của Ngự Kiếm phong và Chu Tuyết Kiến của Bất Vong phong sẽ dẫn theo mười lăm để tử khác cùng đến hoá cảnh.

Khi Tô Noãn biết tin tức, nhóm người tham gia thí luyện đã tập hợp xong, còn nàng là bị Bạch Ấn nhét vào.

Tất cả mọi người đều biết tiểu sư muội nhập môn không tới một tháng, đi theo cũng chỉ làm liên lụy tới người khác. Sư tôn muốn nàng đi là muốn nàng thêm kiến thức, điều này cũng không sai. Nhưng đối với người khác, nhất là Chu Tuyết Kiến mà nói, yêu cầu này có chút bất cận nhân tình.

Chỉ có Bạch Ấn biết, mấy ngày nay Tô Noãn có tiến bộ vượt bậc thế nào.

Chàng dám để nàng đi, đương nhiên không định để nàng trở thành gánh nặng của người khác. Nhưng chàng không phải là một người sẽ chủ động đi giải thích, nên trong mắt những người xung quanh lại biến thành chàng phó thác Tô Noãn cho Chu Tuyết Kiến chăm sóc.

Để đồ đệ thiên tài không được quan tâm đi chăm sóc đồ đệ phế sài(*) được thiên vị, tất cả mọi người đều thấy bất bình thay Chu Tuyết Kiến, nhưng Chu Tuyết Kiến không nói hai lời đã đáp ứng.

(*) Phế sài: vô dụng, không làm được gì.

Bạch Ấn và những người khác chẳng qua chỉ có tình cảm đồng môn, nhưng sư tôn là ân nhân cứu mạng nàng ta, nàng ta sẽ không nói hay làm bất cứ điều gì có hại đối với chàng. Hơn nữa, nàng ta cũng tin tưởng Bạch Ấn sư tôn an bày như thế tất có nguyên do của chàng.

Vậy nên, Tô Noãn đành phải gia nhập đội ngũ trong ánh mắt không hoan nghênh của mọi người.

Giữa Lăng Việt và Chu Tuyết Kiến dường như có một sợi dây không thể tách rời. Bọn họ không rảnh để ý tới nàng nhưng lại có những đệ tử khác trong sáng ngoài tối nói bóng gió nàng. Bảo nàng đừng ngu ngốc đối nghịch với Chu Tuyết Kiến, cũng đừng nghĩ tới chuyện tranh giành với Chu Tuyết Kiến sư tỷ.

"Sư tỷ là Hàn Tuyết tiên tử nổi danh trong giới tu hành, còn ngươi chỉ là một con linh hồ, đến người cũng chẳng phải." Một đệ tử nói lời châm chọc, phiếm hàm ý khinh thường.

Tô Noãn trợn mắt khó hiểu nhìn hắn: "Sao muội phải so sánh với sư tỷ."

Tên đệ tử đó nghẹn học không đáp lại được, nhìn tiểu hồ ly vẻ mặt ngây thơ lập tức cảm thấy không thú vị, xoay người rời đi. Lúc đi, bên tai còn xuất hiện màu đỏ khả nghi.

Editor: Bao Tô Bà

Dọc theo đường đi, bọn họ cũng gặp mấy đội ngũ cùng tới hoá cảnh thí luyện, đa phần đều là các môn phái nhỏ. Khi nghe nói bọn họ đến từ núi Lăng Tiêu nổi danh xa gần thì đều hiện vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nhất là lúc trông thấy gương mặt của Chu Tuyết Kiến và Tô Noãn. Một vài người tâm tính không đàng hoàng không kìm được nhìn chằm chằm họ, nhất là Tô Noãn.

Chu Tuyết Kiến tu vi cao, bản thân lại mang theo khí chất người sống chớ tới gần, những người đó đương nhiên không dám nhìn thẳng, nhưng Tô Noãn thì khác. Biểu tình nàng ngây thơ vô hại nên càng lúc càng nhiều tầm mắt rơi lên người nàng, thậm chí có một số ít môn phái càng lúc càng lại gần khiến gương mặt Chu Tuyết Kiến thêm phần lạnh lẽo.

Khi đoàn người tới được hoá cảnh, bên trong đã có mấy nhóm người đi vào trước, cũng may bên trong hoá cảnh tựa như mê cảnh, lúc nào cũng biến hóa, không phải cứ một nhóm người đi vào trước là có thể cướp sạch toàn bộ, nên bọn họ vẫn còn cơ hội.

Trước khi tiến vào hoá cảnh, Chu Tuyết Kiến cuối cùng cũng quay đầu, nhìn về phía Tô noãn: "Muội theo sát tỷ, đừng có chạy loạn!"

Tô Noãn vội vàng gật đầu, ngay sau đó, nàng nhìn thấy Chu Tuyết Kiến chuyển động bàn tay về phía mình.

Trong khoảnh khắc, nữ trang đã biến thành nam trang, gương mặt cũng có một số sự thay đổi, nàng biến thành một đệ tử thiếu niên thanh tú.

Tất cả mọi người đều biết Chu Tuyết Kiến lo sau khi tiến vào trong gương mặt kia của Tô Noãn sẽ đưa tới phiền toái.

Dẫu gì, bước vào hoá cảnh không phải chỉ có người tu hành, mà còn có ma tu, thậm chí là yêu tộc cũng có khả năng trà trộn vào. Gương mặt của Tô Noãn quá gây ấn tượng về mặt thị giác, nhưng nàng lại không có năng lực tương xứng để tự bảo vệ mình. Chu Tuyết Kiến làm như vậy đúng là phương pháp tốt nhất.

Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Lăng Việt và Chu Tuyết Kiến, đoàn người vượt qua sương mù nhanh chóng bước vào trong hoá cảnh.

Mới vừa bước vào, Tô Noãn đã cảm giác được linh khí nồng đậm không ngừng vọt vào trong thân thể, khiến nàng thoải mái muốn duỗi người, nhưng cuối cùng đành phải cố gắng nhịn xuống.

Nàng không thể xác định được người khác có cùng chung cảm nhận với nàng hay không, bởi vậy không dám lộ ra bất cứ động tác nào, tiếp tục đi theo đội ngũ.

Nàng nhớ rất rõ ràng, dựa theo quỹ đạo của cốt truyện, lần này ở trong hoá cảnh Chu Tuyết Kiến sẽ gặp được giáo chủ Ma giáo Cơ Vô Danh. Hai người ở chỗ này có giao thoa, Cơ Vô Danh sinh ra hứng thú với Chu Tuyết Kiến, cuối cùng là rễ tình đâm sâu.

Mà Cơ Vô Danh chính là một trong ba đối tượng công lược của nàng.

Tựa như muốn xác nhận suy nghĩ của nàng, bọn họ tiến vào hoá cảnh không bao lâu đã bị một người chặn đường.

Người này là một nam tử tuổi còn trẻ đang bị mấy đạo sĩ trung niên vây công.

"Tiểu tử, mau giao cỏ Thanh Cơ ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!" Đạo sĩ trung niên quát lớn.

Nam tử tuổi trẻ tuy chật vật nhưng vẫn cười đầy ngả ngớn như cũ: "Sư huynh của các ngươi cần cỏ Thanh Cơ để cứu mạng thì tới cướp của ta, còn nói tha tính mạng cho ta, đúng là không biết xấu hổ!"

Mấy đạo sĩ kia tự biết đuối lý, không muốn nhiều lời bèn hừ lạnh xông lên.

Chu Tuyết Kiến cười nhạo một tiếng, ngay giây tiếp theo, trường kiếm trong tay nàng ta lóe lên ánh sáng, đường kiếm biến ảo như một bông hoa, mới xuất một chiêu đã đánh bay mấy tên đạo sĩ. Bạch y bay phấp phới chạm đất, biểu tình thanh lãnh bất phàm.

"Chặn đường, cướp bóc, lấy nhiều bắt nạt ít, còn không thắng nổi... vô sỉ, vô dụng!" Lời Chu Tuyết Kiến nói lạnh nhạt, vô tình khiến mấy đạo sĩ lập tức thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ tới nàng ta mới dùng một chiêu đã đánh bay cả đám người bọn họ, lại thêm cả những kẻ mặc bạch y phía sau nữa, ngay tức khắc ý thức được gặp phải cường giả.

Bọn họ tu đạo, nhưng những người trước mắt này thoạt nhìn qua, chắc hẳn là tu tiên!

"Không biết vị tiên tử này là..." Một đạo sĩ ra vẻ muốn thám thính lai lịch, nhưng chưa dứt lời đã bị đệ tử đứng bên cạnh Tô Noãn quát một tiếng: "Tiên tử của núi Lăng Tiêu là người sẽ đáp lời các ngươi hay sao, còn không mau cút đi!"

Ba chữ "núi Lăng Tiêu" khiến mấy đạo sĩ lập tức biến sắc mặt, nhìn những người trẻ tuổi không giống phàm nhân này, lại nhìn nam tử đáng giận tránh sau lưng tiên tử. Bọn họ cắn răng, dậm chân nhưng không thể không cáo tội rồi nhanh chóng rút lui.

Khi mấy đạo sĩ đó đã rời đi, nam tử được Chu Tuyết Kiến cứu khinh thường cười nhạo. Chờ lúc thấy Chu Tuyết Kiến xoay người, trong mắt nam tử hiện lên vẻ kinh diễm, rồi lập tức cười hì hì bước tới.

"Vị tiên nữ tỷ tỷ này, đa tạ đã ra tay cứu giúp tại hạ, cỏ Thanh Cơ này chi bằng tặng cho ngươi làm tạ lễ đi, chỉ cần tiên nữ tỷ tỷ cho ta đi theo ngắm nghía hoá cảnh này cùng là được rồi!"

Chu Tuyết kiến lạnh lùng mở miệng: "Ngươi là người phương nào?" Ra tay cứu giúp không đại biểu cho việc Hàn Tuyết tiên tử là một người nhiệt tình.

Nam tử cũng không thèm để ý thái độ của nàng ta, vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Tiên nữ tỷ tỷ, ta tên là Tiểu Vũ, là một tán tu. Nghe nói nơi này xuất hiện hoá cảnh nên đến trải nghiệm, tiên nữ tỷ tỷ có thể cho ta đi cùng được không?"

Chu Tuyết Kiến chưa đáp lời, trong nhóm đã có người cất tiếng: "Không được!"

Chu Tuyết Kiến nhướng mày nhìn về phía Tô Noãn vừa mở miệng: "Không được? Tại sao?"

Tô Noãn mím môi nhìn thẳng vào Tiểu Vũ, sau đó nói với Chu Tuyết Kiến: "Sư tỷ, hắn ta không phải là người tốt!

"Ồ..." Chu Tuyết Kiến và Lăng Việt đứng cạnh nhau buồn cười giao lưu ánh mắt. Sau đó, nàng ta lần thứ hai nhìn về phía Tô Noãn: "Sao muội biết được?"

"Muội..." Tô Noãn chợt cảm thấy buồn rầu: "Muội không biết, nhưng hắn ta chắc chắn không phải người tốt!"

Trên mặt là vẻ buồn tủi, trong lòng Tô Noãn lại đang cười thầm.

Đạp mòn giày sắt cũng không tìm được... Ma giáo giáo chủ đại nhân!