Cô chạy!
Điều đầu tiên đó chính là chạy thật xa! Thật thật xa! San San chạy điên cuồng với đôi chân trần mặc kệ người xung quanh nhìn cô với ánh mắt gì
Cho tới khi về đến nhà, Dạ Minh chỉ nhìn cô với ánh mắt buồn không nói lời nào. Bà Hạ trốn tránh cô nên luôn không có nhà
San San không quan tâm đến đôi chân đỏ au của mình mà chui vào trong góc giường nằm, cô co rúm lại mặt chôn vào chăn...
A... Lại một lần nữa... Lại một lần nữa... Lại một lần nữa... San San cứ vô hồn lặp lại lời nói trong họng
Mai Mai muốn thăm cô nhưng San San lại chẳng mở cửa cho ai, cô cứ thế ngây ngốc ở trong phòng được Dạ Minh mang cơm đến
Thiên Đạo cũng đã ổn định hơn vì nguồn tài nguyên khổng lồ được đưa vào, khi Mai Mai nói vậy cô cũng chỉ cười gượng một tiếng rồi cúp di động
Dạ Minh luôn nhìn cô bằng ánh mắt đau buồn, rồi ôm cô vào lòng nói sẽ bên cô, sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ...
Nhưng San San lúc này như người vô hồn, cô chỉ nhìn Dạ Minh. Không một câu trả lời, không một nụ cười như trước kia
Ngày qua ngày cô cũng mặc kệ số lần gọi của trường thôi thúc đi học, bản thân cứ ngồi trên chiếc giường nhìn ra ngoài cửa sổ
Nhìn những chú chim bay lượn trên bầu trời, cho tới ngày Dụ Nguyên nhẹ nhàng tới...
Anh nắm lấy tay cô dỗ dành nhưng đáp lại anh chỉ là đôi mắt chăm chú, không một tiếng nói nào cả. Kể cả cho tới lúc ra về, nụ hôn ấm áp đặt lên trán của cô, San San vẫn một mực không phản ứng gì
Không phải cô không muốn đáp lại tình cảm của họ, mà cô không xứng...
San San cụp mắt suy nghĩ rồi lại tĩnh lặng quay đầu nhìn cửa sổ, ngoài đó có bầu trời xanh đẹp đẽ.
Dấu vết ân ái trên người cô cũng đã dần hết, nhưng San San hàng ngày hàng giờ ưa thích chính là tắm, cô kì cọ đến mức toạc cả máu, kì cọ đến mức Dạ Minh nắm chặt vai của cô lắc mạnh gào lên
- Em điên rồi San San! Đừng hành hạ bản thân nữa...
Nhưng anh nói vậy, cô càng chẳng để tâm. Đôi mắt vẫn cứ vô hồn như vậy, không đáp lại lời anh nói.
Cho tới một ngày di động của cô reo lên, nhìn dãy số mắt cô có chút lay động... Chần chừ một chút rồi nghe máy
[ San San, đến tập đoàn gặp tôi. Liên quan đến Thiên Đạo.] Giọng Vân Thiên Vũ kì lạ, cô muốn từ chối nhưng liên quan đến Thiên Đạo... Cô lấy tư cách gì để từ chối
San San lần đầu tiên sau hai tháng không bước ra khỏi căn phòng, lúc này đi đến tập đoàn lên tầng cao nhất
Cô vừa mở cánh cửa ra thì một mùi nồng nặc rượu xộc vào mũi, làm cho cô khó chịu nhíu mày
- Em tới rồi sao? - Vân Thiên Vũ để chai rượu trên bàn, áo cởi phanh ra. Hoàn toàn không giống như đang ở nơi làm việc
- Có chuyện gì sao? - San San cảm giác không tốt... Cô cứ thấy có điều gì đó không lành khi bước vào đây
- Em nghĩ xem? - Vân Thiên Vũ lười biếng đặt một tập tài liệu trên bàn
San San hơi nhíu mày bước lại gần lấy tập tài liệu, vừa giở trang đầu tiên tay cô liền run rẩy...
Những bức ảnh cô hoan ái với... Cố gắng lật đến cuối cùng là một tập tài liệu giá cổ phiếu, cô nhớ không nhầm đây là của Thiên Đạo
- Anh... đây là ý gì? - San San cố gắng dùng giọng bản thân trở lên cứng rắn hơn, nhưng lại không thể che dấu đi sự run rẩy
- Ý gì? Còn không rõ sao? Hay em muốn Thiên Đạo sụp đổ rồi mới hiểu rõ ý tôi?! - Vân Thiên Vũ cười khẩy một tiếng
San San nắm chặt tập tài liệu rồi quay ngắt người bước ra phía cửa, thì cả người bị kéo lại ngã vào lòng Vân Thiên Vũ
- Khi em bước vào đây. Đã không còn sự lựa chọn khác rồi Tích San San.
Vân Thiên Vũ kéo tay cô đi dần vào phòng trong phòng nghỉ. San San rút cây dao giấu dưới áo đâm mạnh vào tay của anh, máu từ từ tuôn ra nhưng anh vẫn không chịu thả cô ra
Cô dùng sức xoay tay ra khỏi sự kìm nén mạnh mẽ của Vân Thiên Vũ, chân xoay lên giơ cao nhằm thẳng vào cổ của anh mà đá
Vân Thiên Vũ nghiêng người né tránh, lại dùng tay bị thương đã chảy máu đầm đìa túm lấy cô. Hất mạnh về phía giường
Lưng cô đập mạnh vào giường, San San cắn môi chịu đau toan tính đứng dậy nhưng Vân Thiên Vũ đè cô xuống
- Anh điên rồi Vân Thiên Vũ! Mau buông tôi ra! Tôi chỉ là một cô gái dơ bẩn mà thôi, việc gì phải cố gắng có được cái thân xác tàn tạ này? - San San cố gắng chống cự lại sự mạnh mẽ của anh
Vân Thiên Vũ kìm chặt hai tay cô lên cao trói lại bằng thắt lưng, rút cây dao vẫn cắm ở tay ra cười lạnh vuốt ve khuôn mặt cô
- Đúng là anh điên rồi, điên thì mới yêu cô gái dơ bẩn như em, điên thì mới làm chuyện bản thân chẳng bao giờ làm như bây giờ...
Vân Thiên Vũ ung dung đứng dậy liếm bờ môi đặt chiếc máy quay một góc thích hợp để quay toàn diện, San San xanh mặt lắc mạnh đầu
- Không! Vân Thiên Vũ! Anh thực sự là một kẻ lên cơn điên rồi! Mau thả tôi ra!!!
Vân Thiên Vũ rạch nhẹ làm chảy máu phần đùi trắng nõn nà của cô, máu chảy xuống tạo lên một bức tranh kích thích giác quan của người khác
Hắn chạm vào những giọt máu chảy trên đùi của cô, cười điên loạn bắt đầu cởi đồ
- Chính em đã làm tôi điên như bây giờ... Máu em thật đẹp, khiến tôi muốn rạch con dao này lên trên kể cổ trắng tuyết của em. Nhưng làm sao giờ, tôi lỡ yêu em mất rồi... - Vân Thiên Vũ lướt nhẹ con dao qua cổ của cô rồi vứt sang một bên, đầu cúi xuống nhằm vào đôi môi kia....
Chính em biến tôi thành một kẻ điên...
(Đã ba năm kể từ khi tác giả viết bộ này rồi... Thật nhanh...)