Chương 79: Chạy Trốn

Buổi sáng.

Khi cô tỉnh lại Hoắc Thiên Kình đã rời đi, thức ăn vẫn còn nóng hổi để bên cạnh cơ thể cũng được mặc đồ lại sạch sẽ gọn gàng như chưa có gì xảy ra

Hợp đồng mới nhận hoàn toàn 100% lợi nhuận có chữ ký của Hoắc Thiên Kình đặt trên bàn, cô cầm lên rồi chay ra khỏi căn nhà như bay. Cô không biết cảm xúc của bản thân như nào nữa, đến giày cũng không đi lại mà chạy một mạch ra đường

Chân vẫn còn đau nhức vì mảnh thủy tinh nhưng cô sợ cô dừng lại sẽ rơi vào vũng lầy, cô không dám dừng lại...

Cứ vậy chạy một mạch theo vô thức tới bệnh viện của Lăng Hạo Thiên, đôi chân lại bắt đầu nhuốm máu chần chừ một chút rồi đi vào thang máy thì đụng Minh Đang Linh đang đỡ Lăng Hạo Thiên xuống

Cô ngạc nhiên nhìn Minh Đang Linh, cô ta nhìn thấy cô có vẻ lúng túng vội vã đỡ Lăng Hạo Thiên đi nhưng khuôn mặt Lăng Hạo Thiên lúc này đã đỏ gay gắt lên một cách lạ thường. Linh cảm điều gì đó không lành nhưng cô không có tư cách cản cô ta

Bỗng tay bị nắm lấy, cô ngơ ngẩn nhìn bàn tay đang nóng ran nắm chặt lấy tay mình rồi nhìn Lăng Hạo Thiên đang gục trên vai của Minh Đang Linh

- Có phải San San không...?

Giọng nói của anh mang theo một chút thở dốc nghe không rõ, cô tò mò muốn nhìn rõ mặt anh hơn thì Minh Đang Linh vội vã che mặt anh lại cố giật tay anh ra khỏi tay San San

- Cô mau buông tay ra, Thiên ca muốn đi với tôi! - Minh Đang Linh không giật được tay Lăng Hạo Thiên ra liền khẩn trương cáu gắt

- Tôi đâu có nắm tay anh ta, do anh ta nắm tay tôi đấy chứ? - San San giơ bàn tay đang bị nắm chặt của mình lên trước mặt Minh Đang Linh

- San San, đỡ anh...!

Lăng Hạo Thiên nhíu mày buông Minh Đang Linh ra rồi dựa người vào San San, cả người anh ta nóng đến mức cô giật mình theo bản năng muốn hất anh ra, nhưng cả sức lực của Lăng Hạo Thiên dồn lên người làm cô không thể mà chỉ cố đứng vững cho không đổ.

Minh Đang Linh tức giận cắn môi xông lên muốn kéo Lăng Hạo Thiên Về thì bị anh hất mạnh tay ra, ánh mắt vô cùng sắc lạnh

- Cô cút! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Bảo vệ, đuổi cô ta ra khỏi đây. Cô ta mà còn quay lại thì giao cho đồn cảnh sát cho tôi!

Bảo vệ đang đứng bên cạnh vâng dạ rồi kéo Minh Đang Linh đang gào thét giãy giụa... Lăng Hạo Thiên thở dốc

- San San... Đỡ anh về phòng...

- Anh bị sao thế Lăng Hạo Thiên? Đừng nói với tôi anh sắp chết nhé! - San San cảm nhận được người anh ta như cái máy sưởi mùa hè vậy.

- Minh Đang Linh cho thuốc kích thích vào trong ly nước của anh, nhanh lên... Phòng anh có thuốc...

Cô chỉ gật đầu theo bản năng rồi đỡ anh vào thang máy lên tầng cao nhất, lấy chìa khóa trong túi anh rồi mở cửa đỡ anh vào trong phòng.

Hất anh xuống bồn tắm rồi xả đầy nước lạnh vào người anh. Lăng Hạo Thiên rũ rũ mái tóc ướt mặt đã có chút thanh tỉnh hơn nở nụ cười khổ

- Em thật tàn nhẫn quá đấy. Trực tiếp xả nước vào người bị hại vậy sao?

- Không sao rồi thì tôi đi đấy nhé! - San San lấy lại vẻ mặt vui vẻ bĩu môi nhìn anh

- Vào trong phòng thuốc của anh ngăn thứ ba viên thuốc màu hồng. - Lăng Hạo Thiên cười khổ nhìn cô

San San quay đi tìm thuốc cho anh kèm một câu vui vẻ:

- Được, lấy thuốc cho anh bằng một bữa ăn.

- Được được, em mau lấy đi...! - Lăng Hạo Thiên sủng nịnh gật đầu

Anh ngâm người trong nước lạnh một lúc thầm nghĩ sau khi thuốc tan anh liền cho người xử lý Minh Đang Linh. Dám hạ thuốc anh sử dụng trò bỉ ổi, nữ nhân vô liêm sỉ này không diệt sớm có ngày cũng gây tai họa cho người khác

Nhìn xung quanh một chút thấy một tệp giấy đặt gần tủ đựng đồ của anh, tay với lấy nhìn lướt qua thấy là một bản hợp đồng, lật trang ra thấy chữ ký của Hoắc Thiên Kình liền dựng lại bắt đầu chăm chú đọc

San San tìm vất vả giữa các viên thuốc cuối cùng cũng thấy loại thuốc đó. Đang vui vẻ quay người lại thấy người bị áp sát bởi một vật ướt sũng giật mình

- Này, làm cái trò gì vậy? Anh không ngâm người tiếp mà đứng đây làm cái trò gì? Tôi tìm thấy thuốc rồi đó quay lại đó ngâm người đi rồi tôi lấy nước cho mà uống.

Lăng Hạo Thiên mặt mày sa sầm nhìn chằm chằm cô rồi kéo cổ áo cô một cái kéo rách toạc ra, San San ngạc nhiên tay che ngưc

- Bị cái gì đấy hả?!!!

Lăng Hạo Thiên thấy những dấu đỏ khắp cổ lẫn ngực cô, tay nổi đẩy gân xanh ôm trán bật ngửa ra đằng sau cười lớn

San San nhíu mày lùi lại theo bản năng thì bị Lăng Hạo Thiên tóm tay, cô vội bẻ tay anh nhưng anh không để cô bẻ tay trực tiếp khóa tay cô lại gằn giọng

- Em nghĩ tôi yếu đuối đến mức không chống lại nổi một cô gái sao? Bản hợp đồng và những dấu hôn này là sao?

Cô im lặng không nói gì một lúc rồi cười nhạt

- Tôi làm gì hay bản hợp đồng của tôi như nào thì liên quan gì đến anh? Tôi với anh thậm chí còn chẳng yêu nhau, anh có quyền gì hỏi tôi?

San San hất tay Lăng Hạo Thiên ra rồi bước đi nhưng bị anh ôm chặt vào trong lòng, đầu anh cúi gằm xuống vai cô run nhẹ

- San San, xin em đừng hành hạ thân xác mình như vậy nữa... Cô bé vui tươi hay cười đó không giống hiện tại, xin em đừng như vậy...

Cô cảm nhận được một giọt nước chảy dài xuống lưng mình mà không rõ đó là nước mắt hay chỉ là những giọt nước đọng lại trên mái tóc của anh...

San San chỉ im lặng, đôi mắt cô nhắm lại lặng yên cứ để vậy cho Lăng Hạo Thiên ôm lấy cô.

- Xin em đừng hành hạ bản thân mình như vậy... Đó không phải điều em muốn, có đúng không? - Lăng Hạo Thiên xoay người cô nhìn với ánh mắt buồn rầu

Cô né tránh ánh nhìn đó đưa anh mấy viên thuốc hồng lạnh nhạt nói

- Mau uống đi tôi còn phải về.

Nếu tôi còn ở lại... Tôi sợ...

- Bây giờ thì không cần đến nó nữa! - Lăng Hạo Thiên hất viên thuốc ra, đôi môi tàn nhẫn ấn xuống môi của cô...

( tuy là đứa con đầu đời... mà nhẫn tâm dìm nó lên xuống, mị đúng là mẹ ghẻ, huhu.... he he...)