San San về tới nhà với đôi mắt sưng húp, bà Hạ nhìn cô một hồi rồi im lặng không nói lời nào
Cô cứ thế thẫn thờ cả buổi tối còn Dạ Minh cũng chỉ nhìn lướt qua cô rồi quay lưng đi, tay anh nắm chặt lại mà không cho phép bản thân quay lại nhìn cô đang yếu đuối. Anh không thể cứ tiếp tục hành hạ cô như vậy...
- Mẹ vào nhé San nhi. - Giọng nói dịu dàng của bà Hạ cất lên
San San đôi mắt vẫn thẫn thờ nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ không nói gì, một lúc sau bà Hạ mở cửa ra bước vào ngồi cạnh cô
- San nhi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Cô hơi quay đầu lại nhìn bà Hạ nhưng ánh mắt vẫn vô hồn như cũ, bà Hạ vuốt ve mái tóc cô một lúc lâu thở dài
- Có lẽ điều này con cũng đã biết rồi, bên Thiên Đạo đã hành động trước mẹ.
Đôi mắt cô có chút sáng nhẹ chỉ gật đầu lấy lệ, bà Hạ nhìn ngắm cô rồi nắm tay
- San nhi, con tuy không phải con ruột của mẹ nhưng mẹ luôn thương con như con gái ruột, Thiên Đạo đang trong thời khắc nguy kịch sắp sụp đổ hoàn toàn, nếu con không trở về những thứ ba mẹ con xây dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Mẹ biết lúc này con có chuyện buồn riêng về mặt tình cảm hoặc bạn bè nhưng bây giờ có thể gác lại phía sau, Thiên Đạo cần con...!
San San ngạc nhiên đôi chút rồi lại lâm vào bối rối, cô không phải nguyên chủ cô thực sự không làm nổi. Cướp thân thể người ta đã là quá đáng lắm rồi
Bà Hạ thấy được trong mắt cô sự chần chừ nắm chặt tay cô nói thêm
- Mẹ quyết định tôn trọng của con, nhưng Tiêu Hồn hôm nay đã nói nếu con không chịu quay về thì Thiên Đạo sẽ biến mất không còn vết tích. Để sống được đến hôm nay mà không bị diệt hoàn toàn đã là cố gắng lắm rồi, đừng bỏ phí những gì họ cố gắng xây dựng vì con!
- Bà ta nói đúng đấy, Thiên Đạo cần cô. Cho dù tôi chẳng hiểu nổi lý do gì cô cứ ngập ngừng mãi nhưng cô chấp nhận nhìn công trình của ba mẹ cô sụp đổ sao? - Tiêu Hồn xuất hiện từ đâu cười khẩy nhìn cô
San San đôi mắt chút rối rem không biết làm gì. Cô thực sự không đáng tiếp nhận sự việc này...
- A? Hay cô trốn trách sợ hãi, hay đang phân vân thì một cái gì đó quan trọng? - Tiêu Hồn vẫn nụ cười đó ánh mắt sắc bén nhìn thấu tâm can cô
San San theo bản năng che ngực, gã này nhìn liếc qua mà thấu cả tâm can của cô. Tiêu Hồn nhìn bàn tay cô bật cười lớn
- Cô che cái gì chứ? Cô có che cũng không thể che được mắt tôi!
Bốp!
Tiêu Hồn chới với ngã ra đất, tất cả ngạc nhiên nhìn, Mai Mai ở phía sau hung hăng hất tóc đuôi gà thở hắt một cái
- Gã điên này, nói sằng nói bậy chưa lôi kéo được San San về cô ấy đã sợ chết rồi.
- Này, cô không để tôi diễn nốt à? - Tiêu Hồn gãi má ngồi dậy
- Nếu không muốn ăn một phát chảo thì anh cứ thử doạ tiếp xem? - Mai Mai trợn mắt
San San nhíu mày nhìn Mai Mai như muốn nói cô biết gã này sao? Mai Mai vỗ nhẹ vào lòng bàn tay San San
- San San, vụ biết gã điên này để sau. Gã Minh Dạ Nguyệt muốn tớ đưa cho cậu cái này. - Mai Mai lục túi rồi lấy ra một mẩu giấy có dòng chữ ngay ngắn mà cứng rắn
”Em là cô ấy, cô ấy là em. Những gì cô ấy có, hãy bảo vệ nó thay cô ấy. Những gì em thấy, cô ấy cũng thấy....!”
Bầu không khí im lặng, trái tim cô như một dòng nước ấm áp từ từ chảy vào đầy ắp trái tim cô. Một giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy
Mai Mai ngạc nhiên khi thấy cô khóc, định an ủi thì Tiêu Hồn nắm lấy tay Mai Mai lắc nhẹ đầu
Bà Hạ đau xót nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt tóc xoa dịu. Nhưng thấy cô không có dấu hiệu dừng lại Tiêu Hồn cau mày
- Này! Cô không sợ chết vì mất quá nhiều nước à?
Mai Mai trợn tròn mắt xắn tay áo chuẩn bị tẩn cho gã này một trạn thì tiếng cười của San San khe khẽ
- Tôi.. Sẽ tiếp nhận Thiên Đạo...!
Lau giọt nước mắt đi, cô không biết nói gì... Ít nhất trong lòng Minh Dạ Nguyệt... Cô vẫn có một vị trí nào đó!
----Ta là dải phân cách, Minh Dạ Nguyệt----
Anh mơ thấy một cô gái có một cái tên kỳ lạ cãi cọ cùng một cái máy lập trình...
Nhìn xung quanh thấy mình đang đứng trên những chiếc gương kỳ lạ phản chiếu bóng dáng mình, rồi nhìn về phía cô gái ấy
Cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ, anh bước lại gần về phía cô gái ấy nhưng nhận ra bước bao nhiêu cũng là xa vời không với tới.
Anh bắt đầu chạy về phía cô nhưng vẫn không thể với tới cho tới khi anh kiệt sức chỉ có thể đưa bàn tay ra gào lên trong khoảng không trống rỗng
- Em có phải... San San...?!
Những chiếc gương bắt đầu vỡ ra từng mảnh, anh rơi xuống chỉ cảm giác cơ thể đau nhói lạ thường đau đến mức muốn chết đi, cố gắng mở mắt một chút thấy viên đạn năm nào giờ đang ghim vào bụng mình, máu không ngừng chảy...
Một mùi hương dịu dàng lướt qua mũi anh, làm tinh thần anh có chút thanh tỉnh nhưng lại không đủ để mở mắt nhìn đó là ai...
Rồi thấy cơn đau nhói từ bụng đang được xoa nhẹ rồi như bịt lại không cho máu chảy ra làm anh có chút buồn cười gắng gượng mở mắt
Vừa mở mắt thấy một giọt nước rơi vào khoé miệng... Thật mặn...! Anh hơi nhíu mày nhìn lên chủ nhân của giọt nước kia thì thẫn thờ
Một cô bé đang khóc vì anh, khuôn mặt đó thể hiện lên sự hoảng hốt và sợ hãi...
- Em tên gì...
- San San... Em là Tích San San...!
Hôm đó, anh đã biết... Anh cần sống để bảo vệ một người....!