Chương 70: Phút Mong Chờ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

San San ngày hôm sau nằm ỳ trên giường nhất quyết không đi thực tập nữa dù mới được một buổi, Vân Thiên Vũ cũng không gọi cô

Dạ Minh bước vào phòng thấy cô nằm gục đầu xuống dưới gối, anh dựa vào tường cười nhẹ:

- Sao? Tính lười của em bộc phát rồi à?

Cô còn hơi đâu mà quan tâm đến gã này chứ, San San vẫn yên lặng nằm im giả chết. Dạ Minh bước lại gần ngồi xuống giường, tóm nhẹ mấy lọn tóc rối tung chải nhẹ bằng tay cho tóc không đứt giọng dịu dàng:

- Còn giận anh hôm qua quá mạnh bạo sao?

Cô trợn mắt ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng lên... Cái gã này nói như thể đây là chuyện hiển nhiên vậy! Thật tức chết cô mà!

Dạ Minh mỉm cười vén tóc dính vào khuôn mặt cô nói:

- San San, em hiện tại có tình cảm với anh không?

Anh không ngốc, biểu hiện của cô hôm qua có ánh mắt si mê đối phương như anh nhìn cô. San San ngây ngốc nhìn Dạ Minh một chút rồi cười nhạt hất tay anh ra:

- Dạ quản gia, đừng ảo tưởng nữa được không, tôi nói cho anh biết, cùng lắm anh chỉ là bạn trên giường của tôi mà thôi. Không hơn không kém!

Dạ Minh nhíu mày nhìn cánh tay bị cô hất mạnh ra, ánh mắt hướng lên đôi mắt cô... Trong đó tràn ngập cảm xúc đau thương lẫn mong chờ:

- Em một chút tình cảm cũng không còn sao?

Trái tim cô lại đau nhói... Ai nói tôi không còn chứ... Nhưng những việc xảy ra kiếp trước anh làm với tôi... Làm tôi... Hận anh nhiều hơn yêu anh...

Anh thấy cô trầm mặc định nắm lấy tay cô nhưng cô rụt vào rất nhanh, hướng tay chỉ ra cửa:

- Mời Dạ quản gia đi ra ngoài!

Dạ Minh thở dài che giấu đi đôi mắt buồn đứng dậy quay người bước đi, người đi rồi còn lại cô ngồi trong căn phòng.

Cô rúc người sâu vào bên trong giường, bó gối chôn khuôn mặt vào đó:

- Tôi thực sự không muốn sống lại như này...

-Chết tiệt! - Dạ Minh về phòng đập mạnh tay vào cánh cửa đến mức chảy máu, nhưng nó chẳng là gì so với trái tim anh lúc này.

- Thật đau....! Cảm giác như bị bóp nghẹn vậy - Dạ Minh đưa tay lên tim dần ngồi thụp xuống đôi mắt tràn ngập đau khổ

---- Ta là dải phân cách, Hoắc Thiên Kình ----

Hoắc Thiên Kình ngồi nhìn thật lâu vào một viên đạn đã được bắn cũ kĩ, viên đạn này từng găm vào người San San. Sau khi Lăng Hạo Thiên cứu cô xong anh liền lấy viên đạn cất đi

Dạo Diên bối rối nhìn anh, lão đại à... Ngài cả ngày ngồi đần ra đó rồi, ngài không mệt nhưng gọi tôi vào chỉ để tôi ngắm ngài thôi sao. Tôi sắp mệt chết rồi đây lão đại a.... Dạo Diên đáng thương oán thầm trong lòng không dám thốt thành lời

- Làm sao để rung động một cô gái?

Hoắc Thiên Kình bất ngờ nói một câu, Dạo Diên trực tiếp rủa lão đại tiếp! Lão đại! Tôi không phải chuyên gia tâm lý tình yêu! Ngài đùa tôi à?

Chần chừ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi nghĩ lão đại cứ mua bó hoa hồng chọn địa điểm lãng mạn thử.

- Cô ấy sẽ không rung động bởi những thứ đó đâu - Hoắc Thiên Kình vẫn ngắm nhìn viên đạn không rời mắt bố thí Dạo Diên một cái liếc

Ngài rõ cô gái đó hơn tôi còn đi hỏi tôi? Ngài đùa tôi đấy à?! Dạo Diên thầm rủa oán hận nhìn Hoắc Thiên Kình

- Dạo Diên, anh theo tôi cũng đã được nhiều năm rồi, anh chỉ tôi thử kế theo đuổi xem?

Hoắc Thiên Kình cuối cùng cũng bố thí cho anh ta một cái nhìn, Dạo Diên đơ mặt một chút...

Con mẹ ngài! Tôi theo ngài nhiều năm liên quan gì tới gái? Dạo Diên chửi thầm trong lòng lần thứ n

- Tôi nghĩ ngài có thể chọn cường hào thủ đoạt cô gái đó. - Dạo Diên nghĩ theo tính cách của Hoắc Thiên Kình rồi ra quyết định

- Không được. Cô ấy sẽ hận tôi. - Hoắc Thiên Kình lắc đầu có chút phiền muộn, trước giờ anh thích thứ gì liền cường hào thủ đoạt, nhưng với cô thì anh lại không lỡ như vậy.

Con bà ngài! Thế hỏi tôi làm cái gì! Tự hỏi chính mình đi!!!! Súng của ông đâu?! Dạo Diên lúc này thực muốn cầm súng bắn cho anh một cái rồi chạy

- Vậy thử chai mặt bám theo cô ấy, cũng sẽ có thể nảy ra sinh tình. - Dạo Diên thử đưa ra một ý kiến nữa

- Cũng có lý, nhưng cô ấy sẽ ghét tôi... - Hoắc Thiên Kình chần chừ, cách này cũng được nhưng sợ không có tác dụng...

Dạo Diên đôi mắt vẫn cười nhưng trán đã nổi gân xanh, súng của ông đâu?!

- Thôi được rồi anh ra ngoài đi. - Hoắc Thiên Kình cuối cùng buông tha cho Dạo Diên.

Anh ta thở phào một cái, vội vàng đi ra chỉ sợ Hoắc Thiên Kình đổi ý chắc anh không kìm được đấm cho ông chủ của mình một cái quá....

Hoắc Thiên Kình nhìn viên đạn đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng, khẽ vuốt ve nó:

- Em là một cô gái khác biệt... ( cô gái này thật thú dzị hí hí

Anh cất viên đạn vào trong túi, có lẽ theo chính sách đẹp trai không bằng trai mặt... San San, anh sẽ không nhường em cho Dụ Nguyên nữa!

Con đường phía trước của các chàng trai nhận ra tình cảm của mình, câu chuyện của Dụ Nguyên và Hoắc Thiên Kình sắp được hé lộ... Lời hứa của Hoắc Thiên Kình...!