Chương 65: Nam Chủ Hắc Hóa

Ngày hôm đó Dụ Nguyên đợi cô mãi nhưng cô không hề xuất hiện, ánh mắt có chút buồn lôi trong túi ra một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh. Vuốt ve nó tự nhủ với bản thân:

- San San, trái tim em lại cách xa anh thêm một chút nữa rồi....!

Nắng hắt vào làm bóng của anh đổ xuống vô cùng đẹp, nhưng cũng vô cùng cô độc không có điểm tựa để bám lấy...

----ta là dải phân cách, tại bệnh viện của Lăng Hạo Thiên----

- Thiên ca! Sao anh cứ tránh mặt em vậy?

Minh Đang Linh đôi mắt mọng nước nhìn anh, nếu là trước kia anh chắc chắn sẽ vô cùng vô cùng đau lòng. Lăng Hạo Thiên thở dài day trán đôi mắt vẫn dịu dàng như vậy nhưng thêm phần chán ghét:

- Anh đã nói với em, anh rất bận, thực sự bệnh viện không phải nơi em thích đến là đến, thích đi là đi đâu Đang Linh!

Cô ta trong lòng nghiến răng đôi mắt mọng nước ngước mắt lên, mong sao Lăng Hạo Thiên mềm lòng nhưng chỉ làm anh thêm chán ghét... Lúc nào cũng chỉ khóc và khóc, nếu Đang Linh được bằng một góc của San San thì thật tốt...

Lăng Hạo Thiên nhớ đến cô liền mỉm cười khẽ, MInh Đang Linh thấy anh cười thì càng khóc nho nhỏ chọc người thương tiếc...

Anh xoẹt qua ánh mắt chán ghét gọi y tá trưởng vào phân phó chăm sóc Minh Đang Linh rồi cầm áo bước đi mặc cho cô ta gọi tên anh cỡ nào.

Tôi muốn gặp em... Tiểu bạch hổ!

Trong lúc Lăng Hạo Thiên cấp tốc bỏ cả bệnh viện để tìm cô nàng tiểu bạch hổ thì lúc này tại tập đoàn Tích Thị...

Vân Thiên Vũ thực sự ít hút thuốc, nhưng lúc này anh lại hút thuốc càng tăng vẻ mị hoặc của anh. Thư ký đang đứng báo cáo liền nuốt nước miếng... Tổng giám đốc đại nhân thật soái a~

- Cô gọi giúp tôi Chủ Tịch Tích, nói với ông ấy rằng con gái của ông ấy rất có tiềm năng làm cho tập đoàn. Tôi muốn đích thân cử cô ấy tới thực tập do tôi giám sát.

Thư ký rất đỗi ngạc nhiên... Không phải lúc đầu tổng giám đốc đại nhân chỉ muốn đuổi quách cô ta đi hay sao? Nhưng thái độ chuyên nghiệp của cô không cho phép cô hỏi nhiều liền gật đầu đi ra khỏi phòng.

Vân Thiên Vũ dập điếu thuốc đi, ánh mắt lóe lên sự xảo quyệt cười nhạt một cái... Tích San San, em đừng hòng thoát khỏi bàn tay của tôi!

Trong công viên, San San đang cầm que kem của Minh Dạ Nguyệt đưa cho bỗng rùng mình một cái, anh quay ra nhìn cô:

- Lạnh sao?

Cô lắc đầu, kem không lạnh nhưng cô có cảm giác gì đó không lành lạnh buốt cả sống lưng, xoa xoa đôi tay đã nổi đầy da gà, cố trấn áp bản thân xuống. Trực giác của sát thủ luôn cao hơn người bình thường.

San San cúi xuống nhìn bàn tay đầy nõn nà rồi cười khổ... cái gì mà sát thủ cơ chứ, bản thân đã quá lâu không tập luyện. Có lẽ giờ đó chỉ là võ phòng thân mà thôi!

Minh Dạ Nguyệt thấy cô vẫn ngẩn ngơ, không dấu vết nhíu chặt đôi mày lại, cắn một miếng kem nâng cầm cô lên hôn mạnh xuống, cô không có chuẩn bị hay phòng bị đôi môi vẫn đang hé mở, anh nhanh chóng luồn kem vào bên trong tràn ngập vị vani hòa quyện..

Cô đang ngơ ngác bị hôn liền đỏ mặt đẩy anh ra, lườm một cái lau nhẹ khóe miệng còn dính kem, Minh Dạ Nguyệt liếm môi vờ như chưa có gì xảy ra:

- Kem vani ngon ghê!

Xung quanh lại tỏa ra đầy màu hồng, đằng sau Lăng Hạo Thiên đang đứng nhìn, im lặng nhìn khuôn mặt cô đang đỏ bừng, lúc hôn đôi mắt lộ ra sự mê luyến. Tay anh nắm thật chặt lại, rồi bạt cười khổ... Tôi đặt chip định vị em chỉ để nhìn thấy cảnh tượng này của em thôi sao?

Bỗng Lăng Hạo Thiên nhận ra sáng nay có bài báo Minh Dạ Nguyệt có vị hôn thê, ánh mắt anh tối sầm lại, càng nắm chặt tay hơn nổi cả gân xanh, khẽ nghiến răng gằn từng chữ

- Chẳng lẽ vị hôn thê đó là em hay sao?!

- Cậu chủ. - một người mặc vest đen tiến tới cung kính cúi người nói với anh.

- Nói.

- Tiểu thư San San và Minh tiên sinh đã là người yêu được một thời gian, chuyện hôn thê được nội gián tiết lộ Minh tiên sinh định thời gian tới sẽ bàn với Tích gia về chuyện này.

- Ồ? Vậy vẫn còn thời gian cho ta? - Lăng Hạo Thiên nói một câu lấp lửng không rõ ý tứ, thuộc hạ cũng im lặng, thắc mác không nằm trong nghĩa vụ của hắn.

- Tiếp tục theo dõi, có việc gì thì trực tiếp báo về.

Anh lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt dịu dàng đã không còn. Ánh mắt vẫn hướng về phía cô đang cười nói với Minh Dạ Nguyệt...

Đôi môi đó, nụ cười đó...! Sẽ thuộc về tôi!

----Ta là dải phân cách, buổi tối hôm đó----

- Anh hai! - Mai Mai giơ hai tay cản đường Dụ Nguyên không cho anh đi, ánh mắt vô cùng cương quyết.

Dụ Nguyên im lặng nhìn cô không đáp, muốn tránh cô ra để đi cô càng chắn anh lại, nói:

- Rốt cuộc anh có bao nhiêu nhút nhát vậy?

- Đừng bướng nữa Mai Mai, để anh đi, mai còn tiết học mà anh chưa chuẩn bị. - Dụ Nguyên lách người qua rồi bước đi

Mai Mai quay ngắt người lại, hét lên:

- Anh có biết San San thành bạn gái của Minh Dạ Nguyệt rồi không??!!! Hôm nay em hỏi cô ấy bao nhiêu đỏ mặt anh có biết không? Bình thường San San rất vô tâm, cô ấy chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt đó anh có biết không?! Rốt cuộc anh sẽ nhìn San San bị cướp mất rồi lặng lẽ chúc phúc sao?!

Dụ Nguyên cứng đờ người lại, im lặng một chút rồi giọng nói vang lên không rõ ý tứ:

- Yêu chính là nhìn người đấy được hạnh phúc!

Mai Mai tức giận chạy lại kéo anh quay lại:

- Anh nhìn vào mắt em đi! Yêu không phải chỉ mỗi như vậy, yêu là đấu tranh vì tình yêu, là được ôm cô ấy vào lòng!

Dụ Nguyên để mái tóc che mất đôi mắt không nói gì, Mai Mai nghiến răng dùng lực đấm mạnh vào mặt anh làm anh ngã ra bàn:

- Anh thật hèn nhát! Tại sao tôi lại có một người anh hèn nhát như anh cơ chứ!

Dụ Nguyên cũng không đứng dậy im lặng... hèn nhát... Tình yêu của anh dành cho cô thật hèn nhát....

Buổi tối hôm đó, nhiều màu sắc được tô lên bức tranh vẽ tình yêu của những người con trai đối với cô gái....