San San thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi mấy vị nam chủ đáng sợ luôn dọa tính mạng của cô, Mai Mai nhìn cô khó hiểu nói:
- San San cậu có định nhảy không?
San San lắc đầu véo nhẹ má Mai Mai mỉm cười:
- Tớ ra ngoài kia một chút, cậu ở lại nhảy với anh nào đó đi.
Mai Mai lúc này chính là muốn đá cô bay ra ngoài hiên viên kia... San San đi chậm dãi ra hiên viên tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lay lay trong tay đi ra ngoài.
Cô bước thật chậm nhìn lên bầu trời... Bên trong sảnh thì đông người mà hiên viên lại chẳng có ai...
- Thiếu gia... Người có muốn một đêm vui vẻ với ta không?
Cô nghe thấy tiếng động liền ngoái ra nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy bó sát, hở hết mức có thể hở, mặc màu đỏ lấp lánh nhìn không khác con công, vô cùng vô cùng tục tĩu... Nhưng người bên cạnh mới làm cô chú ý, đấy là Lăng Hạo Thiên...
Lăng Hạo Thiên nhìn bộ ngực căng tròn của cô gái kia nhưng ánh mắt không có chút lưu tình đẩy ra:
- Cút.
Mặt cô ta tái bợt lập tức buông tay anh ra vội vã đi mất như có thể bị giết tới nơi vậy, San San huýt sáo một cái... Không hổ là nam chủ trong lòng chỉ có nữ chủ a~
Lăng Hạo Thiên thở dài cái nhìn cô vẫy vẫy, cô nhìn xung quanh tự chỉ vào mặt mình như muốn hỏi anh rằng chỉ cô hả? Anh hiểu ý cô gật nhẹ đầu một cái. Cô đi lại gần anh nghiêng đầu mái tóc xinh đẹp khuynh thành mỉm cười nhẹ
- Lăng tiên sinh có gì dạy bảo?
Lăng Hạo Thiên nhíu mày... Cách nói chuyện của cô vô cùng xa lạ nha... Anh đằng hắng một chút, dù gì anh cũng là người cứu cô mà?
- Em không thể nói chuyện với tôi như một ân nhân sao? Từ tiên sinh xa lạ quá đấy.
Cô cười khuẩy trong lòng... Anh nếu ngay cứu cô từ lúc chưa mất máu quá nhiều thì cô đã không chết lâm sàng, tí thì bị đem đi chôn đâu... Nhưng cô không nói ra
Lăng Hạo Thiên nhìn cô mái tóc xuề xòa trước mặt liền vén nhẹ mái tóc cô lên nhìn khuôn mặt
- Em có biết em đẹp lắm không?
- Tôi tất n.... - Cô chưa nói xong liền bị Lăng Hạo Thiên ôm lấy eo như muốn đem cô vào trong người hòa nhập, khóa chặt bờ môi cô lại...
Cô ngạc nhiên kinh hoàng, ngay sau đó một giây cô giơ tay lên định đánh anh nhưng bị anh trực tiếp cầm chặt hai bàn tay bằng một tay bẻ ra sau làm cô không thể phản kháng, một tay tiếp tục ép môi cô...
Cô chính là đau vai mà không thể cử động... Cô không muốn bị nữ chủ ăn thịt.... San San tuy là sát thủ, tuy cận chiến hay dùng súng ở xa đều vô cùng thành thạo, tay cô ở kiếp trước bị bẻ ra sau cũng có thể dễ dàng làm bất cứ gì...
Nhưng vấn đề nguyên chủ liễu yếu đào tơ, cô dựa vào sức lực trước của mình mà không tập luyện thêm, kỹ năng vẫn hoàn hảo như cũ nhưng thể lực đã mất....
Cô bất lực giãy giụa định nói nhưng lưỡi anh tham lam xông vào khoang miệng của cô hôn sâu, bá đạo chiếm hữu lấy khoang miệng của cô... Cô muốn dùng chân đạp anh một cước khỏi lấy vợ bỗng nhận ra chiếc váy quá dài và dườm dà...
Nếu có cho cô mặc lại bộ này một lần nữa cô chắc chắn không mặc lại nó lần thứ 2!!!! San San bị hôn đến mụ mẫn liền lùi lại phía sau dẫm phải váy, mất thăng bằng. Còn Lăng Hạo Thiên đang hôn cô không để ý cô đổ người liền vô tình đổ theo... Một nữ nằm dưới một nam nằm trên trên bãi cỏ vắng... Lại còn có mấy hàng cây cao che khuất chỗ họ nữa chứ...
San San cố gắng giãy giụa, Lăng Hạo Thiên dù ngã xuống theo nhưng đôi môi vẫn chuyên nghiệp ngậm lấy môi cô... Làm cô hết oxy cố giãy giãy cái chân... Vô tình chạm vào nơi nào đó của anh...
Lăng Hạo Thiên gầm nhẹ trong họng một tiếng, dần dần bỏ môi cô ra, cô cố gắng hít thở như muốn điên còn anh nhìn cô ánh mắt đã nhiễm dục...
- Em đang muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy à?
Cô lúc này thiếu oxy không để ý đến câu nói của anh liền trực tiếp trả lời
- Tôi khó thở gần chết, kiên nhẫn cái đầu anh, có muốn hôn thì hôn Minh Đang Linh ấy!
Lăng Hạo Thiên nhíu mày nhìn cô rồi nói:
- Ai nói với em là tôi muốn hôn Minh Đang Linh?
Cô đã thở được hơn một chút, nhớ lại vấn đề... Lần đầu của Minh Đang Linh là cho một gã ở quán bar nào đó hình như nam phụ, mãi về sau mới xuất hiện. Sau đó là Vân Thiên Vũ, mới đến Hoắc Thiên Kình, các nam chủ khác hoàn toàn chưa một lần đụng chạm... Mà đã đụng chạm là đụng tới cuối luôn...
Cô gật gù nhìn Lăng Hạo Thiên với ánh mắt thương hại... Lăng Hạo Thiên đại ca... Anh cuối cung là người đến sau mà thôi...
Lăng Hạo Thiên bị cô nhìn với ánh mắt thương hại vô cùng khó chịu, cô định nói gì đó nhưng bị anh bịt miệng, mỉm cười
- Suỵt....
Rồi anh chẳng quan tâm đến khuôn mặt cô ra sao liền hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô... Cô rùng mình cái... Thật ra không phải của cô mà của nguyên chủ... Cơ thể nguyên chủ chỉ cần kích thích nhẹ liền có thể ra vào....
Cô giãy giụa đạp đạp anh nhưng lúc này anh khống chế cô hoàn toàn... Anh mân mê chiếc tai đẹp đẽ của cô, trực tiếp ngậm lại...
- Á nhột quá!!!!
Cô gào lên giãy giụa mạnh hơn, anh mặc kệ mà tiếp tục hôn lên vành tai của cô... Cô bị hôn nhiều lần như vậy, ở vành tai mẫn cảm kia cô đã nhận thấy... Không phải nhột mà cảm giác tê dại vô cùng...
Cô bắt đầu chìm vào cảm giác kì lạ chưa bao giờ thử, Lăng Hạo Thiên Không thấy cô phảnứng liền vô cùng hài lòng.... Anh nếu có thể... Sẽ chiếm đoạt cô ngay tại đây....
Cô vẫn mơ màng không ý thức được điều gì xảy ra....
.
.
.
.
.
.