Chương 7: Tham lam và toan tính

Thanh tra Trần ngẩn người, vẻ mặt đờ đẫn ngay tức khắc được thay thế bằng vui mừng cùng thán phục.

Những người xung quanh, bao gồm cảnh sát, nhân viên khám nghiệm hiện trường, nhân viên pháp y và người qua đường đều cảm thấy thật vi diệu...

Tuy không chắc 100% nhưng nhất định sẽ lôi hung thủ ra ngoài ánh sáng.

Lời khẳng định đầy tự tin và ngạo nghễ như vậy khiến họ cảm tưởng như đang chứng kiến một thần thám phá án bằng xương bằng thịt.

Vừa xinh đẹp vừa thông minh, tuy cách ăn mặc có phần đơn giản nhưng khí chất toả ra lại chói loà mắt khiến đối phương kinh diễm.

Rốt cuộc mỹ nhân này là ai?

Bên ngoài có rất nhiều người chụp trộm cô, âm thầm post lên mạng xã hội hòng truy lùng danh tính. Còn có người quay video, toàn bộ động tác, cử chỉ, lời nói, vẻ mặt của Tần Minh Hi đều bị ghi lại không xót khoảnh khắc nào.

Tần Minh Hi rũ mắt, xoay xoay điện thoại di động trong tay, mỉm cười: "Hay thôi vậy, các vị không cần tìm danh tính của cả ba nghi phạm đâu. Chỉ việc đợi người sắp tới là được."

Cô vừa dứt lời, từ trong đám đông bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói có phần mất kiên nhẫn: "Tránh đường đi! Tôi muốn nói chuyện với cảnh sát."

"..."

Xung quanh lập tức im lặng như tờ, mọi sự chú ý nhất tề đổ dồn vào nơi phát ra thanh âm đó. Cả Tần Minh Hi và thanh tra Trần cũng ngoảnh đầu...

Đám đông xì xào dịch sang hai bên nhường đường, ở giữa xuất hiện một cô gái mặc đầm đen, mái tóc xoã, khuôn mặt trang điểm nhạt, nhan sắc thanh tú nhã nhặn. Bị hứng nhiều ánh nhìn từ những người xung quanh khiến cô ta hơi lúng túng, vành tai vì ngượng mà đỏ bừng. Nhưng cô ta rất nhanh trấn tĩnh, vén dây phân cách hiện trường. Hai nhân viên cảnh sát đứng canh tại đó lập tức giơ tay ngăn cản...

"Cô à, đây là hiện trường vụ án, cô không thể đi vào!"

Thanh tra Trần khi thấy cô ta liền lập tức ngẩn ra, ánh mắt xẹt qua tia sắc bén...

Cô gái này...không lẽ là Châu Lục Tử, người cuối cùng đã liên lạc với nạn nhân?

"Để cô ấy vào!" Ông ta nghiêm giọng.

Hai người cảnh sát nghe lệnh liền dạt sang, nâng dây phân cách cho cô ta đi vào...

Châu Lục Tử vừa mới bước vào cửa WC nữ đã bị ánh nhìn của thanh tra Trần "chiếu tướng", cô ta âm thầm vân vê tà váy, cố gắng áp chế sự chột dạ nơi đáy lòng...

Còn Tần Minh Hi, cô chỉ khoanh tay quan sát hết thảy, không nói một lời.

Châu Lục Tử vừa mới rời mắt thanh tra Trần, ngay lập tức lại rơi vào ánh nhìn "chiếu tướng" của một cô gái. Cô ta ngẩn người, bị cô gái đó nhìn chằm chằm khiến toàn thân cô ta lạnh run, một sự áp lực như núi khiến việc hô hấp của cô ta trở nên khó khăn.

Cô gái ấy là ai? Cảnh sát chăng?

Châu Lục Tử liếm liếm đôi môi khô, né tránh ánh mắt như ma quỷ đó. Cô ta hướng về thanh tra Trần, bình tĩnh hỏi: "Ngài thanh tra, người của ngài gọi tôi tới phải không?"

Thanh tra Trần không trực tiếp trả lời cô ta, chỉ thấy ông cầm cuốn sổ ghi chép mà cấp dưới vừa đưa qua, lãnh đạm hỏi: "Cô là Châu Lục Tử?"

Châu Lục Tử: "Phải."

Thanh tra Trần: "Cô có quan hệ gì với nạn nhân?" Ông ta vào sâu vấn đề.

Châu Lục Tử ngập ngừng: "...Chúng tôi là bạn từ thời cấp hai. Cùng làm chung công ty."

Thanh tra Trần "Ồ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Vậy thường ngày hai người hẳn là rất thân?"

"Cũng không đến mức đó." Cô ta khẽ cắn môi, phủ định.

"Biết tại sao chúng tôi lại gọi cô tới mà không phải là ai khác không?"

Châu Lục Tử suýt chút nữa á khẩu, mồ hôi lạnh sau lưng cô ta chảy ròng ròng: "Tôi...Tôi không biết."

Ông thanh tra híp mắt...đương định hỏi câu "Có phải cô đã giết Phí Linh Lung?" thì đằng sau bỗng truyền đến tiếng cười khẩy rất rõ ràng, cắt đứt mạch truy vấn của ông ta.

"Cô Châu, sao nhìn cô có vẻ sợ hãi vậy? Chúng tôi ăn thịt cô à?"

Châu Lục Tử giật mình rời mắt, vẫn là người phụ nữ đó, người phụ nữ có con ngươi hổ phách khiến không ai dám nhìn thẳng. Cô ta đơ ra, phát hiện đối phương đang chọc gậy mình liền tức giận phản pháo: "Tôi chỉ căng thẳng khi lần đầu bị thẩm vấn thôi. Mà, cô là ai thế? Không phải cảnh sát thì cô không có quyền..."

"Không có quyền? Không có quyền làm sao cơ?" Tần Minh Hi nhướn mày, trào phúng ngắt lời cô ta: "Ý cô là tôi không có quyền trêu chọc cô, hay là không có quyền...ám chỉ tố cáo cô?"

"Cô...!!!"

Tất cả mọi người đều bị lời nói này của Tần Minh Hi làm cho kinh ngạc, đồng thời quay ra đăm đăm nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét. Đâu đó trong đám đông còn văng vẳng tiếng xì xào...

"Hả? Vậy ra cô ta là hung thủ à?" Người A thảng thốt.

"Biết thế quái nào được. Ban đầu tôi cũng cảm thấy nghi nghi rồi. Cậu không nhớ lời cô Tần nói trước đó sao? 'chỉ cần đợi người đến, không cần tìm nghi phạm', chẳng phải đang ngầm khẳng định chính người phụ nữ kia là hung thủ sao?" Người B trầm ngâm.

"Ừ, có lí" Người C gật gù.

Châu Lục Tử dường như bị hai từ "tố cáo" doạ cho tím tái: "Sao cô dám!"

Cô ta cắn răng, hết nhìn thanh tra Trần rồi lại quay sang lườm Tần Minh Hi, cười hừ: "Lẽ nào mấy sếp cho rằng tôi là hung thủ? Nhưng tôi không có mặt ở hiện trường, cũng không có bằng chứng chứng minh tôi giết cô ta. Các người dựa vào đâu mà cho rằng tôi là hung thủ?!"

"...."

Trước thái độ gay gắt đột nhiên bộc phát của nghi phạm, đám cảnh sát lặng thinh, giương mắt nhìn nhau, rồi cuối cùng liếc Tần Minh Hi. Lúc này đầu cô hơi cúi, mái tóc dài rủ xuống che khuất nửa dung nhan. Trông như thể cô đang đau đầu nghĩ ngợi gì đó.

Nhưng thực ra là...

Tần Minh Hi đỡ trán che đi nửa khuôn mặt, bả vai vì nhịn cười mà run run. May mắn là không ai trông thấy biểu hiện khác thường của cô cả. Hơn mười giây sau khi nghe lời phản biện của cô ta, Tần Minh Hi đứng thẳng người, cất giọng lanh lảnh: "Cô Châu, tôi có vài câu muốn hỏi cô."

Thần kinh Châu Lục Tử căng lên như dây đàn: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi..."

Tần Minh Hi phất tay: "Ừ thì tạm gác lại chuyện giết người đi, tôi chỉ muốn cô trả lời đúng hai câu hỏi chính của tôi mà thôi, hoàn toàn không hề làm khó cô."

"...."

Châu Lục Tử im lặng, cô ta muốn hỏi gì đây?

Tần Minh Hi nhếch miệng, cười như có như không: "Câu thứ nhất, trong khoảng thời gian từ 11 giờ 30 đến 12 giờ 30, cô đang ở đâu?"

"Tôi...tôi đang đi ăn trưa ở một nhà hàng."

"Nhà hàng đó ở đâu?"

"Ở đường Kiến Lập."

"Có ai làm chứng cho cô không?"

Châu Lục Tử lúng túng lắc đầu "Không có..."

"Có hóa đơn không?"

"...Không"

"Ồ, đi ăn nhà hàng mà lại không có hóa đơn, nhà hàng này làm ăn cũng tắc trách thật."

"..."

"Không có bằng chứng ngoại phạm. Câu thứ hai, lần cuối cùng cô liên lạc với nạn nhân vào lúc nào?"

"....Tầm...9 giờ sáng hôm nay."

"Hai người đã nói những gì?"

"Cô ấy nhờ tôi hoàn thành hồ sơ hoá đơn chứng từ trong quý ba của công ty."

"Chỉ thế thôi?" Tần Minh Hi híp mắt.

"Chỉ...chỉ vậy..."

"Hừm..."

Cô cười trừ, hướng về phía giám sát viên: "Cho tôi mượn vật chứng một chút, cái video clip ấy. "

Châu Lục Tử thoáng ngạc nhiên...

Vật chứng? Video clip?

"Dạ vâng" Giám sát viên lập tức đưa laptop cho cô.

Tần Minh Hi nhận lấy, để lên thành bồn rửa tay, người hơi cúi xuống, ngón tay di di trên phần cảm ứng chuột. Trên màn hình tức khắc hiện lên hình ảnh được cắt ra từ đoạn băng ghi hình...

Một người phụ nữ đeo khẩu trang đang đi lướt qua. Tuy là ảnh cắt nhất thời, nhưng hình ảnh khá rõ nét, có thể bao quát toàn bộ đối phương.

Thanh tra Trần xem màn hình rồi lại liếc Châu Lục Tử, nhác trông cô ta đang nhìn chằm chằm vào nơi đó. Châu Lục Tử mắt mở trừng, môi mím chặt, có lẽ đang cố áp chế nỗi bất an mạnh mẽ như đê vỡ trong lòng.

Tần Minh Hi lúc này đã đứng thẳng, còn rất lịch sự tránh ra để cô ta nhìn rõ. Cô cười tủm tỉm: "Châu Lục Tử, tôi cảm thấy người phụ nữ này nhìn rất quen, hình như giống cô...?"

"Cô nói nhảm gì đấy! Người này vốn dĩ không có nửa điểm giống tôi! " Châu Lục Tử phản ứng kịch liệt. "Chỉ dựa vào một bức ảnh mà cô ám chỉ tôi, rõ ràng bằng chứng cô đưa quá mơ hồ! "

Tần Minh Hi im lặng nghe cô ta nói tiếp.

"Vả lại là do A Linh tự sát, hiện trường phòng kín rõ ràng như thế, đều chứng minh tôi không hề liên can" Đây xác thực là cái dạng thấy chết không sờn.

"Ấy ấy! Đợi chút!" Tần Minh Hi nhướn mày, giơ tay làm động tác dừng. "Cô vừa bảo gì nhỉ? Tự sát? Hiện trường phòng kín?"

Cô ta nhíu mày khó hiểu, thốt: "Đúng!"

"Ồ" Cô gật đầu xem như đã hiểu, tựa tiếu phi tiếu nhìn viên cảnh sát đang mặt nặng mày nhẹ bên cạnh thanh tra Trần: "Này đồng chí, người gọi cô ta đến là anh?"

"Phải." Bị rờ tới đột ngột, anh ta thoáng ngẩn ra rồi khẽ gật đầu với cô.

"À, vậy anh đã nói gì với cô ta?"

"Tôi...chỉ nói có một vụ án mạng, nạn nhân là chủ số điện thoại này, và vì cô Châu là người tiếp xúc với nạn nhân cuối cùng nên được yêu cầu tới hiện trường để hợp tác điều tra. "

"Chỉ thế thôi sao?"

"Đúng vậy!"

Ngay lúc này, Tần Minh Hi nghiêm mặt lườm Châu Lục Tử: "Cô Châu, cô vừa khai vào thời điểm xảy ra án mạng cô không có mặt ở hiện trường, vậy tại sao cô có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng Phí Linh Lung tự sát trong phòng kín?"

Châu Lục Tử mặt tái xanh, bị khí thế của Tần Minh Hi làm lùi một bước: "Không, không phải, tôi..."

Tần Minh Hi tiến thêm một bước, cô ta lại hoảng loạn lùi một bước. Hai người cứ 'ta tiến ngươi lùi' cho tới khi sau lưng Châu Lục Tử chỉ còn tường gạch men lạnh lẽo. Đột nhiên, Tần Minh Hi nắm chặt cổ tay trái Châu Lục Tử khiến cô ta giật mình hét lên...

"A! Cô đang làm cái gì vậy!"

Những người xung quanh chỉ biết bàng hoàng mở to mắt quan sát mọi hành động của cô.

Tần Minh Hi giơ cao tay cô ta lên, ngón áp út của cô ta đang quấn băng cá nhân...."Đây, đúng như tôi nghĩ. Mánh khoé để tạo ra hiện trường phòng kín của cô."

"Cô nói gì!?" Châu Lục Tử kinh hoàng thốt lên.

Sao...sao cô ta lại...

"Cô dùng dải băng cá nhân này để kéo then cửa phòng vệ sinh. Đây có lẽ là một chiêu thức tuyệt vời nếu như cô bỏ nó đi ngay sau đó. Nhưng không, cô đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng khi quên phi tang nó..." Tần Minh Hi nhẹ nhàng tháo băng cá nhân trên tay cô ta, cuối cùng chỉ có ngón áp út nguyên vẹn không sứt mẻ, nhưng dải băng lại nhuốm một vệt đỏ tươi...

"Vật chứng mang yếu tố quyết định, cô chính là hung thủ giết người!"

Châu Lục Tử kinh sợ tới độ quên cả phản kháng, cổ tay vẫn bị Tần Minh Hi nắm chặt.

Xung quanh bốn bề lặng thinh, không ai dám nói cũng không ai dám thở hắt, trong lòng tất cả đều cùng hiện lên một ý niệm...WOW!

Tuy nhiên, cô vẫn chưa dừng lại ở đó, ánh mắt sắc bén chiếu tướng đối phương không trượt phát nào "Châu Lục Tử, trong lúc thực hiện mánh khoé, dải băng cô dùng đã dính chỗ máu bị bắn lên cửa của nạn nhân, bằng chứng là trên then cửa có vệt cắt máu không dài, vừa vặn bằng chiều rộng của dải băng. Giờ nếu đem vệt máu này đi xét nghiệm thì sẽ biết ngay là máu của ai." Tần Minh Hi nói xong, liền buông cổ tay cô ta ra.

Viên cảnh sát theo bên cạnh nhìn cô bằng con mắt sáng ngời, bỗng dưng anh ta hỏi "Vậy hung thủ làm thế nào để khoá cửa phòng từ bên trong?"

Mọi người bởi vì câu hỏi này mà giật mình hồi hồn, đúng vậy, đây cũng là điểm họ đang thắc mắc.

Tần Minh Hi nhướng mày "Chẳng có gì khó hiểu cả. Mấy người xem. Dạng khoá nhà vệ sinh dùng chỉ cần gạt thanh sắt từ cánh cửa lên là được. Một sợi dây thôi cũng có thể nguỵ tạo thành hiện trường phòng kín." Cô vừa nói vừa lôi từ trong túi ra cuộn băng cá nhân "Tôi có thể làm thí nghiệm cho mọi người dễ hình dung."

Cô đi vào bên trong một phòng vệ sinh khác, mấy người đứng ngoài cũng ngó nghiêng nhìn theo...

"Đầu tiên là buộc đầu băng cá nhân vào cần gạt khoá cửa, sau đấy quăng sợi băng qua khe cửa bên trên, tiếp đó ra ngoài, đóng cửa lại..." Mỗi một lời Tần Minh Hi nói đều tỉ lệ thuận với thao tác của cô. "Giờ chỉ cần kéo căng thôi, kéo tới khi nào đầu băng bên kia bị tuột khỏi cần gạt, sau đấy thu băng lại, hết."

"Hả? " mọi người trố mắt, chỉ thế thôi sao?

Có người còn muốn chứng thực, đi tới đẩy đẩy cánh cửa, phát hiện không có động tĩnh, quả thực cửa đã bị khoá mà không có một người nào bên trong.

Châu Lục Tử im lặng, như một lời khẳng định. Cô ta mất điểm tựa, vô hồn ngã khuỵ xuống. Gương mặt thanh tú bấy giờ đã rơm rớm nước mắt. Hai bàn tay lồi lên những khớp xương run rẩy ôm mặt, nức nở: "Tôi... cũng đâu muốn giết cô ta, đều tại cô ta ép tôi, đều tại cô ta ép tôi!!"

"Cô ta có bằng chứng tôi là kẻ thứ ba, còn, còn nói nếu tôi đưa cô ta 40 triệu thì cô ta mới tiêu huỷ nó."

"Vốn dĩ tôi nhất thời lầm đường lỡ bước, tôi không muốn vết nhơ này làm ảnh hưởng tới cuộc đời của tôi, vả lại chị tôi...chị ấy còn bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nếu để chị ấy biết, tôi sẽ ân hận đến mức nào?"

"Nhưng, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, lấy đâu ra 40 triệu chuộc bằng chứng. Trong lúc quá quẫn bách, tôi đã..."

"Tôi đã...tôi đã giết cô ta, hức...."

Tần Minh Hi trầm mặc đứng cạnh nhìn người phụ nữ đáng giận nhưng cũng rất đáng thương kia, trong lòng cô ẩn hiện nỗi buồn âm ỉ...

Suy cho cùng, tất cả đều bắt nguồn từ những lỗi lầm không đáng có, sự tham lam và lòng dạ toan tính.