Chương 4: Kết luận đáng phủ quyết

15 phút sau, dưới khu DBC, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường. Có vài người ghé tai nhau thì thầm to nhỏ, ai nấy cũng đều tỏ ra khó hiểu và hiếu kì.

Cửa xe đầu mở ra, một người đàn ông trung niên khoác măng tô nâu, đầu đội mũ vành, thân hình hơi thấp nhanh chóng bước xuống. Theo sau ông ta là một chàng trai mặc cảnh phục khá trẻ tuổi. Ngoài xe này còn có ba xe cảnh sát khác và một xe vận chuyển thi thể của bên pháp y. Tất cả nhanh chóng rảo bước vào trong...

"Tầng năm phải không?" Người đàn ông cất tiếng. Vẻ mặt hiện rõ sự nghiêm túc tuyệt đối.

Viên cảnh sát lập tức đáp "Dạ đúng thưa thanh tra!"

Khi họ tới nơi, cửa nhà vệ sinh nữ không có bóng người, chẳng một ai ở đây biết có án mạng, ngoại trừ người báo án.

"Người báo án đâu?"

"Chắc cô ta ở bên trong."

Quả nhiên, khi bước vào, họ thấy một cô gái đang đứng tựa bên bồn rửa tay, thần sắc điềm tĩnh cùng với dung mạo thanh tú của cô khiến ngay cả người trong ngành như họ cũng cảm thấy kì quái. Ai không biết còn tưởng cô cũng cùng ngành với họ, hoặc bản thân cô ta sở hữu thần kinh thép đáng ngưỡng mộ.

Tần Minh Hi ngước mắt, trùng hợp chạm mặt bọn họ ngay cửa ra vào, cô đứng thẳng dậy, khẽ gật đầu chào "Các vị tới rồi. Nạn nhân ở buồng vệ sinh dãy cuối cùng."

Thanh tra Trần quét mắt một lượt, nhà vệ sinh này rất sạch sẽ, nếu không phải mùi máu nồng ngay từ khi bước vào, chắc sẽ chẳng ai nhận ra có người chết.

Ông ta lập tức ra lệnh cho người phá khoá cửa, sau đó liền quay ra hỏi Tần Minh Hi: "Người báo án là cô?"

"Phải." Cô nhếch miệng.

"Vui lòng cho tôi biết tên cô." Ông ta rút cuốn sổ tay nhỏ và cây bút bi trong túi áo ngực.

"Tần Minh Hi."

"Cô thấy nạn nhân vào lúc nào?" Cây bút bi trong tay ông ta lướt lướt.

Tần Minh Hi ngẫm nghĩ một giây, trả lời "Tầm 13:12."

"...." Thanh tra Trần ngừng lại, ngẩng đầu im lặng nhìn cô.

Nhưng cô chỉ đơn giản nhún vai "Bệnh nghề nghiệp thôi."

"...Lúc cô phát hiện, nạn nhân đã tử vong?"

"Phải."

"Có gì chứng minh không?"

Tần Minh Hi điềm nhiên khoanh tay "Tôi chưa từng thấy qua người nào bị cắt cổ, mắt mở trừng, không hô hấp mà vẫn sống được, thêm nữa máu của cô ta lúc đó đã chảy cả lít rồi đấy. Có điều tôi nghĩ, để chứng thực hơn thì ông nên đợi kết quả pháp y." Cô vừa nói vừa liếc buồng vệ sinh cuối cùng, cảnh sát đã phá khoá thành công và nạn nhân được đặt trên cáng. Nhân viên khám nghiệm lập tức tiến hành rà soát hiện trường, con dao trong tay thi thể được cho vào túi đựng vật chứng. Xong xuôi, đội ngũ pháp y mới bắt đầu tiến hành kiểm tra tử thi.

Bất chợt cô quay lại hỏi thanh tra Trần: "Ông cảm thấy đây là một vụ tự sát hay...giết người trong phòng kín?"

Thanh tra Trần bỗng ngẩn ra, như đang cố tiêu hoá câu hỏi của cô: "Tại sao cô lại nói vậy?"

Tần Minh Hi chỉ cười không đáp.

Một lúc sau nhân viên pháp y đã hoàn thành xong khám nghiệm sơ bộ, đi đến chỗ thanh tra Trần: "Thưa thanh tra, chúng tôi đã có kết quả, nạn nhân bị đứt động mạch ở cổ bởi vật sắc, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong tại chỗ. Căn cứ vào tình trạng và độ co cứng của thi thể, rất có thể nạn nhân đã tử vong từ 1-2 tiếng trước. Con dao ở hiện trường hoàn toàn trùng khớp với vết rạch trên cổ nạn nhân. Về phần dấu vân tay trên hung khí, lát nữa người bên tôi sẽ đưa kết quả cho ngài ngay."

Thanh tra Trần gật gù: "Được, mong chờ vào các anh."

Cùng lúc đó, viên cảnh sát đi cùng ông ta tới đây đột ngột chạy đến báo cáo: "Thanh tra, chúng tôi đã tìm ra được thân phận nạn nhân, là Phí Linh Lung, 25 tuổi, hiện đang làm nhân viên văn phòng trong một công ty tư nhân ở Phồn Lệ. Thông tin được tìm ra trong túi xách của nạn nhân ở hiện trường. Chưa hết, chúng tôi còn tìm thấy tờ giấy được cho là thư tuyệt mệnh của nạn nhân, ngài xem."

Thanh tra Trần tiếp nhận tờ giấy từ tay viên cảnh sát, là một bức thư được viết trên giấy khổ A5, gập làm tư. Vừa giở ra, đập vào mắt là nét chữ vô cùng nguệch ngoạc, xấu xí:

'Gửi bố mẹ!

Khoảng thời gian qua con đã phải chịu rất nhiều áp lực trong cuộc sống. Con không muốn duy trì nó mãi, con muốn kết thúc nó. Con xin lỗi vì đã không làm tròn chữ hiếu, xin lỗi vì đã khiến ba mẹ phải rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nếu có kiếp sau con nguyện làm trâu làm ngựa đền bù cho hai người.

Vĩnh biệt!'

Tần Minh Hi cũng ngó qua đọc ké, đọc xong cô liền nhíu mày, nhưng không nói gì cả.

Thanh tra Trần gấp bức thư lại, đưa cho viên cảnh sát: "Xem ra cô ta thật sự muốn tự sát. Vậy ở đây cũng không còn gì nữa, chúng ta về sở, nhanh chóng xác nhận dấu vân tay rồi kết án."

Tần Minh Hi: "..." Này này ông chú, ông làm thanh tra kiểu gì thế hả? Vậy mà nói là không còn gì? Đến cả ảnh hiện trường cũng chẳng thèm xem. Rốt cuộc là ông ta thiếu trình độ hay do thế giới này vốn dĩ đã hời hợt?

Chân sắp bước ra cửa thì bỗng một giọng nói vang lên sau lưng thanh tra Trần: "Đợi đã thưa ngài thanh tra!"

Ông ta hơi bất ngờ quay đầu.

Tần Minh Hi lại tựa người vào bệ rửa tay, nhướn mày nói: "Ông thật sự cho rằng đây là vụ tự sát sao?"

Thanh tra Trần cười khẩy: "Chẳng lẽ còn chưa rõ? Chứng cứ và hiện trường đã chứng minh điều đó."

Sau lưng ông ta là rất nhiều người qua đường bàn tán chỉ trỏ, họ dường như vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, tại sao cảnh sát lại ở khu WC nữ.

Cho đến khi có người tinh mắt ngó vào bên trong mới phát hiện, một cơ thể đang nằm dưới đất bị phủ vải trắng. Cô ta hốt hoảng xì xầm to nhỏ với người bên cạnh, chẳng mấy chốc đám đông hoang mang, liệu đó có phải là một vụ giết người hay không?