Chương 2: Tôi là "Tần Minh Hi"?
  • Tùm!!!

"A...."

Tần Minh Hi rên khẽ rồi lờ mờ mở mắt, chợt phát hiện mình đang gục đầu trên vô lăng. Cô ngơ ngác nghển cổ, lập tức đứng hình trong giây lát, chiếc ô tô cô ngồi đang dần chìm xuống...biển???

"Gì đây? Sao mình lại...?" Vẻ mặt đờ đẫn của cô thoáng hoảng hốt. Cảm giác trên trán có cái gì đó chảy xuống, Tần Minh Hi đưa tay chạm nhẹ, là máu. Nước bên ngoài đã ngập tới nóc, còn nước trong này dần dần ngập tới bụng. Cô bậm môi nhấn nút mở cửa sổ xe, quả thật không hề có động tĩnh gì.

Xe bị chết máy. Cô ngó nghiêng xung quanh định tìm vật cứng nào đó đập vỡ cửa kính, song chẳng thấy gì. Bên cạnh cô chỉ có duy nhất một chiếc túi xách màu đen đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cô cắn răng, liếc nhìn cửa kính, rồi không nói không rằng dùng cùi chỏ thụi liên tiếp vào nó. Cánh tay truyền đến từng trận đau điếng nhưng cô vẫn không dừng động tác. Cửa xe "tách" một tiếng xuất hiện vết nứt rạn, càng lan rộng hơn, cuối cùng vỡ tan. Nước biển cùng mảnh kính vỡ lập tức từ bên ngoài tràn vào trong xe, dội thẳng vào mặt Tần Minh Hi. Cô khó khăn ngoảnh mặt ra chỗ khác, không ngừng hít sâu rồi với tay lấy chiếc túi. Đợi tới khi nước trong xe đã ngập gần hết, cô ngửa đầu lấy hơi rồi lập tức ngụp xuống, theo khung cửa vỡ loạng quạng bơi ra ngoài. Nước biển xanh vắt, tầm mắt cô rơi trên thứ ánh sáng tròn tròn, lập loè ngự nơi mặt nước. Có lẽ là ánh mặt trời...

Ùm!!!

Từ bên dưới trồi lên, cô vuốt nước biển còn đọng trên mi mắt, chới với ngó nghiêng xung quanh...

Đông-Tây-Nam đều là biển, chỉ có hướng Bắc sừng sững vách núi cao khoảng 100m. Tần Minh Hi đoán có lẽ xe cô từ trên đó lao xuống. Dưới vách đá có vài chỗ cát thoải, cô nhướng mày cảm thán "May quá!", rồi nhanh chóng bơi qua.

Thật kì quái...

Ít ra cô cảm thấy vậy.

Rõ ràng cô rơi từ vách núi Liệu Đề nằm sau trường trung học, biển ở đâu kia chứ? Hơn nữa, trong xe? Sao cô lại ở trong xe??? Nội thất trong xe rất khác, tuyệt đối không phải xe cô. Còn có...

Tần Minh Hi bất giác cầm túi xách kia lên ngắm nghía...cũng không phải túi của cô.

Cô ngồi tựa vào mỏm đá nhỏ trên bãi cát, máu từ trán vẫn chảy nhưng cô không để tâm, lẳng lặng mở túi ra xem. Bên trong ướt nhượt, có điện thoại, vài tờ tiền, nhiều thẻ thành viên hội Vip gì đó, 8 thẻ ATM, giấy thấm dầu, son, phấn, chì kẻ mắt và mấy thứ đồ dùng hàng ngày của phụ nữ, à... còn có một cái đĩa CD hay VCD gì đó được đựng trong hộp đĩa không đề tên trông chẳng ăn nhập với túi xách, bên trên nhoè nhoẹt dãy kí tự bằng bút dạ đen: CHT2108A-0

CHT2108A-0...là gì?

Tần Minh Hi nhíu mày lật giở một hồi rồi đặt cái hộp xuống. Tiếp tục lục lọi, cô bỗng phát hiện ra thẻ căn cước công dân. Bên trên đề đúng tên cô, ảnh cô, nhưng thông tin bên dưới lại hoàn toàn khác...

Cô sinh năm 1987, nhưng trên thẻ lại ghi năm 1989.

Quê cô ở Liêu Đình, trên thẻ lại ghi là Phủ Cẩm...dường như cô chưa từng nghe qua tỉnh này bao giờ.

Mã thẻ căn cước của cô là JKL3765 chứ không phải HUR6671 như thẻ này đề cập tới.

Tần Minh Hi càng nhìn càng thấy lạ, đây rốt cuộc là thế nào. Cô vẫn là cô, nhưng lại không phải là "cô"...?

Chuyện quái gì thế!??

Cô cố gắng bình tĩnh, từ bên trong túi xách lôi ra rất nhiều hoá đơn: hoá đơn mua sắm tại khu trung tâm thương mại DBC, hoá đơn nhà hàng ẩm thực truyền thống Kế An, hoá đơn thẩm mỹ viện, hoá đơn siêu thị tạp hoá, v.v... Trên mỗi hoá đơn đều là ngày khác nhau nhưng cùng tháng cùng năm, chứng tỏ mới gần đây. Để xem nào...tháng 4/2015...

Tần Minh Hi: "..." Hả?

Càng xem kĩ tay cô càng run, tháng 4/2015...chính là 2 năm trước, 2 năm trước...

Mí mắt cô giật liên hồi, cô thấp thỏm, nghĩ lại từ đầu tới cuối...

Cô truy bắt tội phạm, cuối cùng rơi từ vách núi xuống, khi tỉnh lại thì ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chẳng có nhẽ...

Tần Minh Hi không dám nghĩ tiếp, cô cúi đầu tiếp tục xem mấy tờ hoá đơn...

Địa điểm như nhau, đều cùng ở một tỉnh tên Phồn Lệ, vẫn lại là nơi cô chả bao giờ nghe qua. Lạ thật, làm gì có thành phố nào tên Phồn Lệ?

Cái cô kiểm tra cuối cùng chính là điện thoại. Ngẩn ngơ ngó tới ngó lui, cuối cùng cô đành bó tay, chẳng biết hãng nào sản xuất. Điện thoại này thuộc dòng smartphone, nhưng tên hãng phân phối sản xuất thật lạ mắt, tuy rằng kiểu dáng không khác gì dòng Xiaomi.

Cô mò mẫm phần rìa máy, ấn được nút nguồn, màn hình tối thui chợt phát sáng...

Ồ, máy này chống nước khá tốt.

Khi nhìn màn hình khoá trong giây lát, ánh mắt cô bỗng khựng lại. Màn hình khoá là ảnh một người đàn ông vô cùng đẹp trai, anh ta mặc vest phẳng lì ôm sát cơ thể hoàn hảo, tay nâng ly rượu đỏ và khoé miệng nở nụ cười như có như không. Anh ta không nhìn thẳng vào camera mà dường như đang bận nói chuyện với ai đó đối diện, đây hiển nhiên là ảnh chụp trộm. Chủ máy này yêu thầm anh ta? Cũng phải, nhìn điển trai thế cơ mà.

Cô vuốt sang, màn hình ngay tức khắc vào luôn giao diện chính, không hề có mật khẩu. Hình nền giao diện chính vẫn là ảnh người kia. Cô vào mục tin nhắn, đoạn gần nhất được nhắn vào ngày 23/4, vừa nãy cô có xem qua thời gian, bây giờ là 13:04 chiều 24/4, có nghĩa tin này chỉ mới gửi vào ngày hôm qua. Người nhận là một số điện thoại vô danh, nội dung như sau:

Gửi: "Hoàn thành chưa?"

Nhận: "Xong rồi, một lát cô có thể tới chỗ tôi."

Gửi: "Được!"

Giao dịch chăng? Nếu đúng thế thì vật trao đổi là gì nhỉ?" Tới đây, cô bất giác liếc hộp đĩa vừa bỏ xuống...chắc hẳn là cái này đi?

Dựa vào trực giác nghề nghiệp, cô cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, có lẽ nó liên quan đến việc xe cô tự dưng lao xuống biển cũng nên?

Lướt thêm mấy mục nữa, cô phát hiện có một mục khiến cô rất hiếu kì...

Người nhận: Uông ca ca

Nội dung trước đó là hàng loạt tin nhắn vô cùng sến súa, kiểu như "anh ăn cơm chưa", "em nhớ anh lắm", "xin anh đừng lạnh lùng với em như thế có được không?"...không khó để nhận ra thân chủ yêu đơn phương người đàn ông họ Uông này, hơn nữa là yêu đến điên cuồng nhưng lại bị đối xử khá phũ phàng. Bằng chứng là không có lấy một tin nhắn phản hồi nào cả. Cho tới đoạn tin được nhắn vào 10:00 ngày 24/4, tức hôm nay:

Gửi: "Uông ca ca, em muốn cho anh xem một thứ chứng minh sự dơ bẩn của cô ta.

12:55, quán cà phê HCH tầng thượng khu trung tâm thương mại Triều Bá, em đợi anh."

Không có phản hồi, nhưng lại hiện dòng chữ 'đã xem'.

Tần Minh Hi lặng thinh vài giây, lại tiếp tục thao tác. Cũng may ở đây có sóng điện thoại, cô gọi cảnh sát tới cứu hộ rồi tắt máy.

Xuyên không, đây là điều cô hoàn toàn chắc chắn, tạm thời không nghĩ đến.

Vấn đề quan tâm nhất bây giờ là tại sao xe cô lại lao xuống vực.

Trước cô nghĩ có ba khả năng: một là tự sát, hai bị hãm hại, ba là tai nạn. Nhưng bây giờ cô chắc chắn hơn năm mươi phần trăm chính là khả năng thứ hai.

Tự sát không thể, bởi trước đó thân chủ "Tần Minh Hi" đã có cuộc hẹn, mà cuộc hẹn đó lại gần sát thời gian ô tô lao xuống biển. Không một ai muốn tự sát lại làm điều thừa thãi như vậy cả.

Còn hãm hại, ra tay vào thời điểm này thực sự quá trùng hợp, nó có liên quan đến cuộc hẹn này chăng? Mục đích chắc có lẽ để bịt miệng?

Hơn nữa, "cô ta" trong lời thân chủ chắc ám chỉ người tình của "Uông ca ca", thân chủ có bằng chứng về bí mật không thể tiết lộ của cô ta, muốn chứng minh cho họ Uông kia thấy người phụ nữ hắn yêu đã làm chuyện đáng xấu hổ ảnh hưởng đến tình cảm của hắn nên sau khi có bằng chứng bèn lập tức hẹn hắn nói chuyện riêng. Nhưng giữa đường, không biết có phải do gặp sự cố hay không mà xe thân chủ đột ngột mất phanh, lao xuống vách núi.

Giả thuyết lập tức được vạch rõ ràng. Tần Minh Hi nghĩ, dựa theo địa hình hiện tại, đường thân chủ đi chắc có lẽ là đường đèo ngoằn ngoèo được xây sát đồi núi nhằm tiện cho việc cho việc giao thông đi lại. Tuy nhiên, những con đường kiểu này thường rất dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn....

Mà khoan, vậy khả năng tai nạn cũng lớn lắm chứ?

Về phần xe, cô nghĩ nó đã yên phận dưới đáy biển rồi, chắc chẳng thể tìm ra manh mối nào từ nó.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho người đàn ông họ Uông kia: Tôi có chuyện đột xuất, hẹn lần sau, xin lỗi.

Quán cà phê HCH tầng thượng khu trung tâm thương mại Triều Bá đang chìm đắm trong một bản nhạc cổ điển du dương...

Một người đàn ông điển trai diện sơ mi đen sọc đang ngồi khuấy li cà phê đặc. Tầm mắt anh ta trầm ngâm hướng ra ngoài cửa sổ, gương mặt góc cạnh biểu hiện rõ sự mất kiên nhẫn.

Điện thoại trong túi bất chợt rung lên, Uông Đông Thành rút điện thoại ra...

Tôi có chuyện đột xuất, hẹn lần sau, xin lỗi.

"...."

Gấp tới nỗi đến giờ phút chót mới thèm nhắn tin báo cho anh? Còn chưa kể cô ta đã trễ hẹn hơn mười phút rồi...

Uông Đông Thành nhíu mày, khoé mắt xẹt qua tia khó hiểu nhưng rất nhanh bị vẻ lạnh lùng, khó chịu thay thế. Anh ta đứng dậy, kẹp dưới cốc cà phê một tờ tiền mệnh giá lớn, im lặng cầm áo khoác rời khỏi.