Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh
-----------
Nhưng nếu không trực tiếp đòi người từ tay chưởng môn Kiếm Tông mà ra sức dụ dỗ khuyên bảo tiểu cô nương kia, đồng thời hứa hẹn sẽ cho nàng các loại chỗ tốt thì chắc một thời gian sau tiểu cô nương sẽ biết Côn Luân tiên tông tốt hơn Kiếm tông nhiều.
Phải biết rằng Kiếm Tông vẫn luôn nổi danh nghèo khổ, đệ tử trẻ tuổi bình thường đều khó có thể kiên trì được.
Huyền Anh nhíu mày, hắn biết chưởng giáo suy nghĩ cho hắn, hơn nữa nghĩ tới ma chướng vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi bèn đáp ứng.
Ngay khi chưởng giáo Côn Luân tiên tông đang âm thầm cân nhắc làm sao đào chân tường Kiếm tông thì đệ tử ngoài cửa truyền đến tin tức cấp bách.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong thư, trước mắt chưởng giáo biến thành màu đen, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Chẳng biết vì sao, chuyện tâm cảnh Huyền Anh đạo quân có khuyết điểm lại bị tiết lộ ra ngoài, hơn nữa còn truyền khắp tu chân giới, gây ra huyên náo xôn xao.
Hai ngày sau, Tư Đồ Không với vành mắt thâm quầng nộp phạt cho Lăng Nguyên, hầy, thật sự là già rồi, nhớ năm đó lúc hắn mới nhập môn thì tông quy mới có hơn một ngàn điều lệ, vậy mà hiện tại lại dài đến chóng hết cả mặt.
Lăng Nguyên lật qua lật lại kiểm tra một lần rồi cất sang một bên, không thèm truy cứu vì sao bản tông quy được viết hai ngàn lần lại có đủ loại kiểu chữ viết khác nhau.
Hắn thuận tiện nói với Tư Đồ Không về tin đồn gần đây của Côn Luân tiên tông:
“Ngươi không cần lo lắng Huyền Anh đạo quân nhớ thương tiểu đồ đệ của ngươi nữa.”
“Hở?”
Tư Đồ Không vừa phải vội vàng bắt đám đệ tử phụ mình sao chép môn quy vừa phải vắt hết óc nghĩ ra đại cương dạy học kiếm đạo mà chưởng môn sư huynh bắt hắn viết, ngay cả thời gian xuống núi uống rượu cũng không có, càng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nghe chuyện xong, Tư Đồ Không còn trưng ra vẻ mặt ngây ngốc mê mang.
Hoá ra là Huyền Anh đạo quân và Côn Luân tiên tông hiện tại đang trong hoàn cảnh sứt đầu mẻ trán.
Mấy ngày trước, trong tu chân giới bỗng nhiên có người nhắc tới chuyện xảy ra ở đại hội tuyển chọn đệ tử.
Mọi người vốn không hiểu Huyền Anh đạo quân đại danh đỉnh đỉnh vì sao lại cứ muốn thu một tiểu cô nương bình thường không có gì lạ làm đồ đệ.
Sau đó có người đưa ra đáp án, Huyền Anh đạo quân sở dĩ coi trọng một phàm nữ như vậy là bởi vì dung mạo của nàng cực kỳ giống với tiểu đồ đệ Ninh Yểu Yểu đã ngã xuống nhiều năm trước của hắn.
Nghe vậy, có không ít người nhớ tới năm đó Huyền Anh đạo quân đúng thật là có một tiểu đồ đệ được hắn sủng ái vô cùng, nghe đồn còn là con gái của cố nhân, thuở nhỏ cha mẹ đều mất nên được Huyền Anh đạo quân đưa về Côn Luân tiên tông rồi tự mình nuôi dưỡng. Về sau Ninh Yểu Yểu lần đầu ra ngoài rèn luyện lại rơi xuống Uyên Lĩnh, không còn khả năng sống sót.
Tu sĩ có tuổi thọ dài đằng đẵng, thời gian ngàn năm cũng không tính là bao. Mà Ninh Yểu Yểu kia ngoại trừ là ái đồ của Huyền Anh đạo quân ra thì cũng không có danh tiếng gì khác, lúc ấy những người nghe nói tới việc này cùng lắm cũng chỉ tiếc hận một câu, sau đó không để ý nhiều.
Không ngờ Huyền Anh đạo quân hoài niệm đồ đệ mất sớm đến như thế, ngay cả khi gặp được một tiểu cô nương có dung mạo tương tự đồ đệ cũ cũng muốn thu nhận làm đồ đệ ngay, nói cách khác chính là muốn biến nàng trở thành thế thân.
Nhưng mà những chuyện phía trên đều chỉ là món khai vị, mục đích thật sự của người truyền bá việc này ra ngoài chính là muốn chỉ ra sự thật: tâm cảnh của Huyền Anh đạo quân có khuyết điểm. Mà tình cảm giữa Huyền Anh đạo quân cùng đồ đệ nhỏ nhất Ninh Yểu Yểu Yểu dường như không giống bình thường, thậm chí vượt qua tình thầy trò.
Chính vì vậy nên sau khi Ninh Yểu Yểu ngã xuống Uyên Lĩnh, trong lòng Huyền Anh đạo quân lập tức có khúc mắc, khó có thể quên.